Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 932: Bốn kiện trong Trưởng Thiên Thất Khí

Chương 932: Bốn kiện trong Trưởng Thiên Thất Khí

Mấy canh giờ sau, trong cung điện, Nguyệt Minh Không lười biếng tựa ở trên giường không muốn nhúc nhích, dáng vẻ như mất hết sức lực.

"Đây chính là nơi hạ lạc của Chưởng Thiên Tháp trong Chưởng Thiên Thất Khí?"

"Thiên Toàn sơn mạch?"

Cố Trường Ca lại rất có hứng thú nhìn tấm địa đồ tàn phá trên tay, cuối cùng ánh mắt rơi xuống vị trí mà Nguyệt Minh Không cố ý đánh dấu.

"Ừm, ta lật xem rất nhiều cổ tịch mới biết được nơi Chưởng Thiên Tháp có thể xuất thế."

Giọng nói lạnh lẽo, trong trẻo của Nguyệt Minh Không truyền đến.

"Chưởng Thiên Thất Khí, bây giờ trong tay của ta đã có Chưởng Thiên Bình, Chưởng Thiên Quán."

Cố Trường Ca gật đầu, sau đó vung tay lên, một cái bình và một cái vại có tạo hình bình thường, rất cổ xưa lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Bề ngoài hai vật này đều có từng chấm sáng lấp lóe, nhất là Chưởng Thiên Bình, bên trong có từng tia u quang lượn lờ, giống như có thể chiếu rọi hư không bất cứ lúc nào.

Chưởng Thiên Quán thì trông chẳng khác gì những cái vại bình thường, toàn thân đen nhánh, buông xuống một vầng sáng kỳ dị, giống như có thể cắn nuốt tất cả.

Nghe đồn rằng Chưởng Thiên Quán chính là hàng nhái của Đại Đạo Bảo Bình, nhưng uy năng cụ thể khủng bố đến mức nào thì vẫn chưa có ai biết rõ, Cố Trường Ca vẫn chưa chân chính thúc giục.

"Đây chính là Chưởng Thiên Bình và Chưởng Thiên Quán sao?"

Nguyệt Minh Không nhích lại gần, vẻ mặt hiện lên chút tò mò.

"Lời đồn đều nói sau khi tập hợp đủ Chưởng Thiên Thất Khí thì có thể mở ra Tiên Cung bí tàng, không biết đây là thật hay giả?"

Cố Trường Ca khẽ cười, sau đó đưa hai kiện binh khí này cho người bên cạnh.

Nguyệt Minh Không có chút ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ không hiểu, "Ngươi đưa cho ta cái này làm gì?"

Nàng còn đang định đưa Chưởng Thiên Kính và Chưởng Thiên Tỳ cho Cố Trường Ca, nhưng không ngờ hắn lại đưa hai kiện binh khí này cho mình trước.

Nói thật, điều này khiến Nguyệt Minh Không có chút phản ứng không kịp, đây cũng không phải là tính cách của Cố Trường Ca.

"Không phải ngươi đang thu thập Chưởng Thiên Thất Khí sao? Vừa vặn ta cũng không dùng được, cho nên đưa ngươi là đúng rồi." Cố Trường Ca cười nói.

"Ta cũng không dùng được." Nguyệt Minh Không liếc xéo hắn một cái, nàng không ngờ Cố Trường Ca sẽ làm như vậy, trong lòng rất cảm động và vui vẻ.

"Vậy ngươi thu thập những thứ này…. để làm gì?" Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ là thu thập giúp ta?"

"Chứ ngươi nghĩ để làm gì, đương nhiên là giúp ngươi thu thập rồi." Nguyệt Minh Không hừ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đối phương.

Sau đó, nàng giơ cánh tay ngọc lên, trong hư không lập tức truyền đến từng trận dao động.

Tiếp theo, một chiếc kính cổ xưa óng ánh, sáng long lanh và một khối ấn tỉ như được chế tạo từ tử kim, đang trôi lơ lửng trong không khí.

Một loại khí tức thần bí khó hiểu lưu chuyển phía trên, mang đến cho người ta một cảm giác thần dị.

"Đây chính là Chưởng Thiên Tỳ và Chưởng Thiên Kính à?"

Cố Trường Ca nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi, bởi vì hắn đã mơ hồ cảm giác được mấy món Chưởng Thiên Khí đang liên hệ với nhau.

Lúc trước không biết là ai rèn đúc, vật liệu được sử dụng và phương pháp rèn đúc không cái nào giống cái nào.

Nhưng lại có thể cảm ứng lẫn nhau, trách không được sẽ có lời đồn tập hợp đủ Chưởng Thiên Thất Khí thì có thể mở ra Tiên Cổ bí tàng.

"Minh Không nhà ta thật đúng là tri kỷ." Cố Trường Ca khẽ cười, sau đó vung tay lên, lập tức nhận lấy.

Đến lúc Tiên Cung bí tàng mở ra, có đồ tốt đương nhiên sẽ không thiếu phần của nàng.

Mấy ngày sau, Cố Trường Ca dựa theo từ những tin tức thu thập được từ phía Nguyệt Minh Không, bắt đầu bố trí một chút thủ đoạn, hắn hạ quyết tâm muốn có được Chưởng Thiên Tháp, điều này không thể nghi ngờ.

Trừ cái đó ra, Cố Trường Ca còn bắt đầu chuẩn bị bố trí việc liên quan tới Táng Ma Uyên.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, bên phía Táng Ma Uyên không có truyền ra tin tức gì, nhưng Cố Trường Ca lại cảm giác đây chẳng qua là sự yên tĩnh trước bão táp thôi.

Một khi Hồng y nữ ma Thiền Hồng Y xuất thế, Thượng giới chắc chắn đại loạn, mặc dù hắn đã sớm có dự định phóng ma ( thả nữ ma ra ), nhưng Táng Ma Uyên được Huyền Không Tự trấn thủ, trông coi nghiêm ngặt, người bình thường muốn tới gần nơi đó thật sự vô cùng khó khăn.

Chớ nói chi là trong lúc đó còn có thể gặp phải đủ loại phiền phức.

Ngoài ra, sự tồn tại của Chưởng Thiên Tháp khẳng định không phải chỉ có một mình Nguyệt Minh Không biết, cho nên Cố Trường Ca còn phải chuẩn bị sớm một chút, để phòng đến lúc đó có người muốn tranh đoạt với hắn.

Mà về phía Nguyệt Minh Không, nàng cũng đang phân phó các thuộc hạ, dự định đi cùng Cố Trường Ca đến Thiên Toàn sơn mạch.

Nơi đó cách rất xa Chân Tiên thư viện, trên đường còn cần phải đi qua mấy cái truyền tống trận.

Hơn nữa vì địa thế tương đối vắng vẻ, nơi đó rất gần Mãng Hoang chi địa, đại tông môn và đại giáo tương đối ít, cho dù gặp phải người có tu vi tinh thâm thì cũng sẽ không mạnh lắm.

Điều duy nhất khiến Cố Trường Ca chú ý chính là có người nhanh chân đến đó trước hay không?

Kể từ đó nếu hắn muốn thu thập đủ Chưởng Thiên Thất Khí sẽ càng thêm khó khăn.

Cố Trường Ca vẫn luôn có mưu đồ về Tiên Cung bí tàng, cũng không phải là hắn cảm thấy rất hứng thú với những món đồ bên trong, mà là Bát Hoang Ma Kích tế luyện lần nữa cần một vài thứ bên trong Tiên Cung bí tàng.

Những vật kia cũng chỉ có Tiên Cung đã từng thống ngự bốn phương tám hướng mới có.

Trong nháy mắt đã trôi qua vài ngày, Chân Tiên thư viện cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

Người thừa kế Ma Công từng khiến cho các đệ tử bất an sợ hãi dường như cũng vì Tử Dương Thiên Quân đền tội mà dần dần mai danh ẩn tích.

Chuyện này khiến cho tất cả trưởng lão và đệ tử an tâm rất nhiều, không còn sợ bóng sợ gió giống như trước.

Trong khoảng thời gian này không còn nghe thấy việc có đệ tử bị người thừa kế Ma Công giết hại.

Ngược lại là ở ngoại giới, vài nơi bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện của đối phương, khiến cho rất nhiều tu sĩ và đạo thống cảnh giác.

"Giang Sở Sở, ngươi nói mình có phải là đồ ngốc hay không hả?"

Mà giờ khắc này, trong động phủ có tia sáng bao trùm.

Vương Tử Câm bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn kém chỉ vào cái mũi của Giang Sở Sở rồi chửi ầm lên.

"Ngươi biết rõ Cố Trường Ca kia là một tên Hải Vương, thế mà vẫn còn trông cậy hắn đối xử tốt với mình à? Loại nam nhân cặn bã vậy thì ngươi phải cách xa thật xa, không cho hắn có cơ hội chạm vào ngươi dù chỉ một chút."

(Hải Vương: cao thủ thả thính, công tử trăng hoa.)

Trong lúc nói chuyện, dường như ngay cả chính nàng cũng vô cùng phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tức giận tới mức ửng đỏ.

Hết chương 932.
Bạn cần đăng nhập để bình luận