Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1614: Trói buộc Chưởng Thiên Kiếm với bản thân

Chương 1614: Trói buộc Chưởng Thiên Kiếm với bản thân

Thác Bạt Tiêu Dao giấu tài hơn hai mươi năm, trên Đại hội đi săn lại tỏa ra hào quang rực rỡ, trở thành tuổi trẻ Chí Tôn sánh ngang với Nhị hoàng tử, trong lúc nhất thời phong quang biết bao khiến vô số người hâm mộ.

Nhưng mà trong nháy mắt hắn đã rơi xuống thần đàn, trở thành tù nhân, bây giờ ngay cả cửa ra vào cực kỳ náo nhiệt trước kia của Thác Bạt phủ cũng có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa, vô cùng vắng vẻ.

Biến hóa khác nhau một trời một vực này khiến rất nhiều người thổn thức không thôi.

Việc Thác Bạt Tiêu Dao tuyên bố trong lòng ngưỡng mộ Trưởng công chúa Du Phi Nhã lập tức cũng được coi như một trò cười khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười.

Có người biết chuyện lại truyền ra ngoài một câu nhận xét thật đáng xấu hổ mà Cố Trường Ca đã nói trên bữa tiệc.

Câu nói đó thể hiện sự thất vọng vô cùng lại khiến rất nhiều người cảm động theo.

Rõ ràng trước mắt có cơ hội có thể một bước lên trời nhưng Thác Bạt Tiêu Dao hắn lại cứ thế mà cự tuyệt.

Đây không phải ngu xuẩn và thật đáng xấu hổ thì là cái gì?

Mà ngay lúc ngoại giới đang nghị luận ầm ĩ thì thiên lao nằm sâu trong Đại Du Hoàng Đô lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Thân hình Thác Bạt Tiêu Dao kiên cường, khuôn mặt cứng rắn, nhắm mắt ngồi xếp bằng trong phòng giam, tựa hồ có vẻ mắt điếc tai ngơ với rất nhiều sự việc ở ngoại giới.

Một tia kiếm ý lượn lờ trên người hắn, trong thoáng chốc có ngàn ngàn vạn vạn đạo kiếm khí đang đan xen khiến cho da thịt người ta đau nhức.

Đã làm người mấy đời rồi nên khi hắn biết được bản thân gần như hoàn toàn không có khả năng chạy khỏi thiên lao.

Biện pháp duy nhất chính là đợi Du hoàng hết phẫn nộ rồi thả hắn ra hoặc mấy người phụ thân và Du Phi Nhã nghĩ được biện pháp cứu hắn.

Cho nên Thác Bạt Tiêu Dao không phản kháng, cũng không hề có ý định đào tẩu.

Mặc dù thiên lao phòng thủ nghiêm ngặt nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng.

Với thực lực của Cố Trường Ca, nếu muốn lẻn vào nơi đây thì sẽ vô cùng dễ dàng.

Rất nhiều thị vệ ngục tốt ở bên ngoài, thậm chí là đủ các loại trận văn cũng chỉ là thùng rỗng kêu to với hắn.

Mà đúng lúc này, Thác Bạt Tiêu Dao lại cảm thấy đột nhiên hư không trước mắt truyền đến dị động, hắn mở to mắt, một vòng kiếm ý rực rỡ thoáng qua trong mắt, thần sắc cũng trở nên vô cùng kiêng kị.

Vù!

Tầng sóng ngân sắc khuếch tán, hư không sụp đổ, một bóng người mảnh khảnh tựa như thần linh bước ra từ trong đó.

“Cố Trường Ca!”

Thác Bạt Tiêu Dao gần như là gằn từng chữ từ trong miệng để nói ra cái tên này.

Từ lúc hắn sống lại một đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cứ như thế đối mặt với đại cừu nhân của chính mình, sâu trong mắt hắn ẩn chứa cừu hận khó có thể che giấu.

“Thực ra ta rất tò mò. Tại sao ngươi lại có địch ý với ta sâu như vậy? Theo lý mà nói thì dường như chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây.”

Giữa hư không nứt ra một cánh cửa, Cố Trường Ca toàn thân bạch y bước ra từ trong đó.

Hắn mỉm cười mở miệng, sợi tóc óng ánh tỏa ra huy quang, ba ngàn thần quang mơ hồ hiển hóa sau lưng hắn, lộ ra khí tức khủng bố khiến người sợ hãi run rẩy.

Đúng như Thác Bạt Tiêu Dao dự đoán, nơi này bày rất nhiều trận pháp nhưng dường như đối với Cố Trường Ca thì không hề có tác dụng gì.

Cho dù là mấy Kẻ thành đạo ngủ say ở chỗ sâu trong thiên lao cũng khó có thể phát hiện khí tức và dấu vết của hắn.

Thác Bạt Tiêu Dao khiến bản thân tỉnh táo lại, đứng dậy nhìn thẳng vào Cố Trường Ca: “Chẳng phải ngươi đã biết rõ nguyên nhân sao? Bây giờ hỏi ta thì có ích lợi gì?”

Trùng sinh là một trong những bí mật lớn nhất của hắn.

Hắn sẽ không dễ dàng tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.

“Ở đây không có người ngoài, Cố Trường Ca ngươi hãy mau thu lại bộ dạng dối trá kia đi.” Hắn lãnh đạm nói.

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, sau đó không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy, chắc hẳn cũng đã biết rõ ta tìm ngươi năm lần bảy lượt là để lấy đi một thứ.”

“Vật kia ở trong tay ngươi sẽ chỉ mang đến tai họa và bất hạnh cho ngươi, thức thời thì giao nó cho ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Nhưng những lời này cũng không khác lắm so với những gì mà Thác Bạt Tiêu Dao đã dự đoán từ trước, hắn coi thường cười lạnh nói.

“Ha ha, Cố Trường Ca ngươi chết tâm đi. Cho dù có giết ta thì ngươi cũng không thể chiếm được Chưởng Thiên Kiếm.”

Để đề phòng một ngày này, hắn đã thông qua bí pháp học được ở kiếp trước, luyện Chưởng Thiên Kiếm thành Hỗn Nguyên Chưởng Thiên Kiếm Thai từ mấy năm trước rồi.

Hỗn Nguyên Chưởng Thiên Kiếm Thai có cùng một nhịp thở với tính mạng và nguyên thần của hắn, cả hai không thể chia cắt.

Ngay cả khi Cố Trường Ca giết hắn thì cũng không có khả năng lấy được Chưởng Thiên Kiếm.

Hiện tại thượng giới không ai có biện pháp phá giải.

Biện pháp phá giải duy nhất giấu tại Kiếm các trong Thục tông, đó là tông môn mà hắn tu luyện ở kiếp trước.

Ngay cả chính hắn cũng không có biện pháp phá giải.

Chính vì duyên cớ này Thác Bạt Tiêu Dao mới ỷ lại mà không sợ gì cả, cảm thấy Cố Trường Ca sẽ không dám giết hắn.

Bởi vì một khi hắn chết đi, Chưởng Thiên Kiếm cũng sẽ bị hủy theo, Cố Trường Ca sẽ không thể thu thập đủ bảy kiện Chưởng Thiên Khí.

“A, ngươi tự tin như vậy xem ra là đã sớm có cách đối phó.”

Cố Trường Ca nghe vậy, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, lơ đễnh.

Thân là người trùng sinh, Thác Bạt Tiêu Dao chắc chắn đã sớm dự liệu được ngày này, cho nên hắn nhất định sẽ dùng toàn lực để đảm bảo rằng Chưởng Thiên Kiếm sẽ không bị mình đoạt được.

Không cần suy nghĩ nhiều, Cố Trường Ca đã lập tức đoán được.

Hẳn là Thác Bạt Tiêu Dao đã thông qua một phương pháp nào đó, trói buộc Chưởng Thiên Kiếm và sinh tử của hắn vào chung một chỗ, cũng chính là nói kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người mất.

Tuy nhiên Thác Bạt Tiêu Dao hắn không chỉ lẻ loi một mình, Cố Trường Ca không tin hắn không để ý đến an nguy của người bên cạnh.

Trước khi tới đây, hắn đã nghĩ đến rất nhiều phản ứng của Thác Bạt Tiêu Dao.

“Cho nên ngươi giết chết ý niệm này đi, ngươi sẽ không lấy được Chưởng Thiên Kiếm đâu.”

Thác Bạt Tiêu Dao lạnh lùng nhìn hắn, không biết Cố Trường Ca đang suy nghĩ gì vào lúc này.

Cố Trường Ca lắc đầu, tùy ý cười nói: “Không biết tại sao ngươi lại có địch ý lớn như vậy đối với ta. Giao Chưởng Thiên Kiếm cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, việc này hoàn mỹ biết bao. Chưởng Thiên Kiếm ở trong tay ngươi cũng chẳng có tác dụng nào khác đúng chứ?”

“Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác ngươi luôn muốn nắm giữ Chưởng Thiên Kiếm như thế?”

“Chẳng phải ngươi thích Du Phi Nhã sao? Thế nhưng bây giờ nàng lại muốn gả cho hoàng tử của Tuyệt Âm Hoàng Đình gì gì đó, mà ngươi thì lại bị giam giữ trong thiên lao. Hơn nữa ta vẫn nhớ kỹ ngươi còn có mấy huynh đệ tỷ muội cơ mà, không lẽ ngươi cảm thấy ta không có cách nào đối phó với bọn họ sao?”

Hết chương 1614.
Bạn cần đăng nhập để bình luận