Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 887: Mâu thuẫn nội bộ 2

Chương 887: Mâu thuẫn nội bộ 2

"Vương Ngưng ngươi im miệng đi, không nói lời nào không có ai coi ngươi là người câm."

Ngưu Điền hung tợn trợn mắt nhìn Vương Ngưng, giọng nói mang theo hung ác nói.

Vương Ngưng có chút sợ Ngưu Điền, hừ một tiếng, không nói nhiều nữa.

Sắc mặt của Giang Thần phiền muộn, nắm chặt quả đấm, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Thật ra thì ở trong lòng hắn vẫn chưa tin Tiêu Nhược Âm sẽ không để ý sống chết của bọn họ, hơn nữa hắn cảm thấy Tiêu Nhược Âm là có nổi khổ.

Nhưng những lời vừa nãy của Vương Ngưng làm cho trong lòng hắn rất bất an, thậm chí đang lo lắng, nếu như giống như nàng nói, vậy mình phải nên làm như thế nào với Tiêu Nhược Âm chứ?

"A Thần đừng suy nghĩ nhiều, ngươi còn không hiểu rõ cách làm người của Tiêu hoa khôi trường mình sao? Nếu nàng muốn hại ta, nhưng cũng không thể hại ngươi."

Thấy sắc mặt của Giang Thần không tốt lắm, Ngưu Điền cũng vội vàng khuyên, chỉ là ở trong lòng hắn thật ra thì cũng có chút lo lắng, lời nói của Vương Ngưng sẽ trở thành hiện thực.

Nghe vậy sắc mặt Giang Thần hơi trầm, nhưng cũng trầm mặc như trước, không nói một lời.

Mà lúc mọi người rối rít suy đoán, bên ngoài địa lao ra bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân.

"Có người tới."

Trong mắt Giang Thần hiện lên thần thái, đứng lên tại chỗ, những người còn lại thấy vậy cũng rối rít đứng dậy.

Bên ngoài địa lao, chỉ thấy một nam hai nữ đi tới.

Người cầm đầu thân hình thon dài, mặt mũi vô cùng tuấn tú, sợi tóc óng ánh như mực, thần huy lập lòe ở giữa đang chảy xuôi, ống tay áo bồng bềnh, giống như một trích tiên ở phàm trần, tuyệt thế siêu nhiên.

Bên người hắn, một nữ tử váy trắng đi theo, mặt không tì vết, ngũ quan tuyệt lệ, tóc đen rối tung, hai chân thon dài thẳng tắp, lộ ra mỹ lệ không thể tả.

Hai người đi ở phía trước, ngược lại nhìn có chút xứng đôi, tựa như một đôi tượng ngọc.

"Tiêu Nhược Âm?"

"Nhược Âm?"

Trong lúc nhất thời, đám người Giang Thần, Ngưu Điền đều ngây dại, thật khó tin một màn trước mắt này, cho là ánh mắt của bọn hắn, xuất hiện ảo giác.

Nữ tử áo trắng bị mang đi tất nhiên là Tiêu Nhược Âm

Mà sau nàng khi trở về, không chỉ có thay đổi quần áo, ngay cả khí sắc cũng tốt hơn nhiều so với trước đó, giống như là một gốc hoa bên trong bụi cây, lần nữa nở rộ tỏa ra sinh cơ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng tất cả mọi người cũng dâng lên nghi ngờ.

Nhất là Giang Thần, sắc mặt trắng nhợt.

Hắn nghĩ tới lời nói vừa rồi của Vương Ngưng, không nhịn được nắm chặt tay, ngay cả móng tay khảm vào trong lòng bàn tay thật sâu, nhưng vẫn không hay biết.

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Âm, muốn Tiêu Nhược Âm cho hắn một lời giải thích, vì sao chuyện sẽ bỗng nhiên thành như vậy, nàng không phải bị mang đi sao?

Làm sao chỉ chớp mắt, dáng vẻ lại bình yên vô sự như vậy?

Nhưng Tiêu Nhược Âm chỉ nhìn Giang Thần một cái, cũng không có giải thích gì.

Cố Trường Ca quét qua từng người bên trong địa lao, ánh mắt có ngừng trên người Giang Thần một lát, tất cả mọi người đều cảm giác có một loại uy áp kinh khủng nhào tới, rất khẩn trương bất an, sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh.

"Chủ nhân, phải thả bọn họ ra sao?"

Giờ phút này, sau lưng Cố Trường Ca, Hắc Nhan Ngọc cung kính hỏi.

Cố Trường Ca gật đầu một cái, nhàn nhạt nói, "Thả ra."

Hắc Nhan Ngọc nghe vậy, cũng không do dự, bàn tay ngọc ở trước mặt trực tiếp vung lên.

Ông!

Một khắc sau, một ánh sáng rực rỡ sáng lạng ở trong hư không chợt lóe lên, xiềng xích trong địa lao vang tiếng nứt ra, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Cửa địa lao mở ra trong nháy mắt.

Đám người Giang Thần, Ngưu Điền, Vương Ngưng, nghi ngờ không hiểu nhìn một màn này, đối phương đột nhiên mở ra xiềng xích, chẳng lẽ định thả bọn họ đi?

Nghĩ tới đây, không ít người cũng không nhịn được lộ ra vẻ mừng rỡ, trở nên rất kích động, hưng phấn

"Nếu mọi người không sao, Cố công tử nói sẽ bỏ qua cho mọi người, chuyện lúc trước thật ra đều là hiểu lầm."

Tiêu Nhược Âm tiến lên một bước, vẻ mặt bình tĩnh, dùng ngôn ngữ ở thế giới bọn họ, mở miệng giải thích.

"Tiêu nữ thần, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?" Một nam tử hỏi đầy nghi ngờ.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, có cơ hội ta sẽ giải thích cho các ngươi, bây giờ mọi người cũng an toàn, có thể rời khỏi nơi này."

Ánh mắt Tiêu Nhược Âm dừng ở trên mặt Giang Thần, nhưng cũng không nói gì nhiều, chẳng qua nói cho mọi người, bọn họ cũng an toàn, sẽ không bị giam ở trong địa lao nữa.

"Có thật không? Vậy thì tốt quá, nhất định là Tiêu nữ thần cứu chúng ta, ta đã nói Tiêu nữ thần người đẹp tâm thiện, làm sao có thể thăng chức mà quên chúng ta." Nam tử vừa nói, vừa biểu lộ đầy kinh ngạc vui mừng.

Lúc nghe được hai chữ thăng chức, trên mặt Tiêu Nhược Âm có một tia mất tự nhiên thoáng qua.

Nhưng nàng cũng không thể phản bác cái gì, nếu nàng không gặp được quý nhân Cố Trường Ca, nàng cũng sẽ không thể bước lên con đường lên tu hành, vẫn là tù nhân.

Nói là thăng chức, vậy cũng không sai.

"May mà Tiêu nữ thần, bằng không chúng ta không biết sẽ bị nhốt bao lâu nữa!"

Sau khi xác nhận tin tức này thật hay giả không, mọi người tất nhiên là ngạc nhiên mừng rỡ như điên, những lời nói xấu và không hài lòng về Tiêu Nhược Âm, lúc này tự nhiên tan thành mây khói.

Thế gian này có chuyện gì có thể so được với tính mạng?

"Đúng vậy, nếu như không có Tiêu nữ thần, chúng ta lại làm sao có thể được cứu chứ? Không biết mới vừa rồi là ai ở sau lưng nói xấu Tiêu nữ thần, nói nàng mặc kệ sống chết của chúng ta."

Một nam tử có sắc mặt quái gở không tốt nhìn Vương Ngưng một cái, học theo giọng nàng vừa nãy, mở miệng nói.

Sắc mặt của Vương Ngưng rất khó coi, không nghĩ tới Tiêu Nhược Âm sẽ trở lại cứu bọn họ, đây hoàn toàn chính là ngoài dự đoán của nàng.

Hết chương 887.
Bạn cần đăng nhập để bình luận