Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1222: Sở Hạo cường đại

Chương 1222: Sở Hạo cường đại

Đám người Lục La sợ hãi cũng không phải không có lý do, bởi vì bất cứ ai biết những gì đã xảy ra ngày hôm đó đều sẽ hiểu rõ nhân vật đứng đầu thế giới kia đáng sợ như thế nào.

Trước đó, bọn hắn đã từng suy đoán ai là người ngồi xếp bằng trên Tam Thủ Hắc Giao.

Nhưng bọn hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia.

Bởi vì điều ấy hoàn toàn không thực tế chút nào, Giới Bi Hải còn chưa khô cạn.

Sức mạnh khủng bố như vậy, làm sao người đó có thể vượt qua?

“Lâm Vũ, ngươi không nên hấp tấp.”

Lúc này, nam tử trẻ tuổi tên Hoả Dung cũng kéo Lâm Vũ lại, ý bảo hắn không nên vội vàng, lo lắng hắn lao ra như vậy sẽ làm bại lộ vị trí của bọn họ.

Hắn có quan hệ không tệ với Lâm Vũ, nên có thể hiểu được tâm trạng của người này.

Lần đầu tiên Lâm Vũ nhìn thấy kẻ thù giết chết ca ca của mình, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn nổi, hơn nữa thực lực của đối phương còn vượt xa bọn họ. Hiện tại bọn họ hoàn toàn không có khả năng địch nổi.

“Lâm Vũ, ngươi tỉnh táo lại một chút đi.”

Mấy vị lão giả ở Bát Hoang thập vực cũng lên tiếng khuyên nhủ, nhìn về phía thân ảnh đang bị bao phủ bởi thần quang vô tận kia, trong lòng tràn đầy kiêng kị.

“Tại sao người đó lại xuất hiện ở phía bên này của chúng ta? Chẳng lẽ Giới Bi Hải không còn có thể ngăn cản được bọn hắn sao?

Có người nghĩ đến việc đó thì lo lắng.

Nếu như Giới Bi Hải khô cạn, bọn họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với vô số cuộc tấn công từ Thượng giới bên kia.

“Ta sẽ không xúc động.”

Bây giờ, Lâm Vũ cũng đã tỉnh táo lại, nghiến chặt hàm răng, hận ý khó có thể dịu xuống.

“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nếu không chúng ta sẽ bị hắn phát hiện ra hành tung, sợ là đến lúc đó chúng ta không thể rời đi được nữa.”

Sắc mặt của Lục La thần nữ có chút tái nhợt, càng đến gần, nàng càng cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ luôn tràn ngập quanh đối phương, mênh mông thâm thúy, áp chế đến mức khiến cho người khác ngạt thở.

Lời ấy của nàng được rất nhiều người tán đồng, bọn họ quyết định lặng lẽ rời khỏi nơi đây.

Mặc dù Thái Thượng Đồ rất quý giá, nó chính là bảo vật hiếm thấy, thế nhưng cũng cần phải sống sót mới có thể tranh đoạt được.

Bọn hắn đã nhìn ra được, e là hôm nay tên nam tử nho nhã kia sẽ chết thảm ở đây.

Mặc dù cũng cùng là người đến từ Thượng giới, nhưng rất rõ ràng nam tử mặc y phục trắng đó sẽ không để lại người sống.

“Đi thôi, động tác yên tĩnh chút, đừng để người đó chú ý tới chúng ta.”

Lâm Vũ cũng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí che dấu khí tức của chính mình, không dám lộ ra một chút khác thường nào.

Bọn hắn còn có việc cần phải hoàn thành. Vì tên nam tử mặc y phục kia đã lấy đi Thái Thượng Đồ.

Nên đây là thời điểm thích hợp cho bọn hắn lấy đi hồ lô thần bí của Linh Hồ tôn giả.

Nhưng ngay khi đám người Lâm Vũ định rời đi.

Thái Thượng Đồ trôi lơ lủng trên bầu trời rầm rầm rung động, nó giống như một bức tranh không ngừng kéo dài, bao phủ khắp trời đất.

Trong lúc cảnh tượng kì lạ diễn hoá, sao vỡ trăng rơi, long trời lở đất.

Từng đạo phù văn xuất hiện, tràn ngập ánh sáng vô tận chiếu xuống.

Đây là chân lý tận cùng của thiên địa, đạo âm bất tận.

Trong thoáng chốc tất cả mọi người đều nhìn thấy một trang kinh cổ chứa đựng tinh túy tối cao, xuất hiện giữa trời đất.

Mà ở đây, giữa hồ nước, Cố Trường Ca lặng lẽ đứng trước cánh cửa đang phát ra ánh sáng kia.

Mỗi một tấc da thịt đều phát sáng giống như một viên ngọc thạch hoàn mỹ, ngay cả giữa mái tóc cũng tràn ngập Hỗn Độn ánh sáng rực rỡ.

Hắn không quan tâm đến mọi người xung quanh. Khoảnh khắc này hắn chỉ thấy Thái Thượng Đồ trân quý nọ quan trọng hơn nhiều so với những người khác.

Thứ này rõ ràng đã vượt xa Đế khí, phù văn được tạo thành từ Tiên Thiên,

âm dương lưu chuyển, trắng đen rõ ràng, đó chính là sự diễn hóa và biểu hiện của đạo vân.

Đây là một cảnh tượng đáng sợ ngoài sức tưởng tượng, những ngọn hoả diễm như chứa đựng cả vô thượng chân giới, vờn quanh một vòng, tất cả đều phải quỳ lại.

Hắn tĩnh tâm cảm nhận tinh hoa bên trong đó, có thể nhận ra một loại đạo lý liên quan tới Thái Thượng.

Đại đạo như đao, thái thượng vô tình.

Gào!

Trên bầu trời, Tam Thủ Hắc Giao đang chiến đấu với Sở Hạo thì đột nhiên gầm lên, nó cảm thấy đau đớn, máu chảy không ngừng, bởi vì nó đã bị nam tử kia đánh thương.

Cả hai điên cuồng chém giết, liên tục thi triển những chiêu thức và sức mạnh thần thông của riêng mình.

Từ trong miệng máu lớn phun ra các loại thần hà, đủ để biến ngọn núi thành tro bụi.

Tu vi của nó mạnh hơn Sở Hạo rất nhiều, nhưng nó vẫn rơi vào thế hạ phong, lân phiến nổ tung, huyết vũ bay tán loạn, vậy mà nó lại hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Thực lực của Sở Hạo rất khác biệt, quyền pháp vô song, đây chính là một lọai quyền pháp cái thế đã thất truyền từ lâu.

Thậm chí còn hóa thành cuồng phong vô tận xung quanh Tam Thủ Hắc Giao, khiến móng vuốt to lớn của nó máu thịt be bét, ngay cả sừng cũng suýt chút nữa bị gãy.

“Ngươi đi chết đi!”

Nó thi triển thần thông mạnh nhất, ba cái miệng há to như thể nó có thể nuốt chửng cả thiên địa.

Nhưng trong đó lại diễn hoá ra ba thần thông khác nhau, hóa thành ngọn lửa màu đỏ, thiểm điện màu tím, gió lốc đen ngòm, tất cả đều lao về phía Sở Hạo.

Nhưng hắn lại không hề dao động, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng.

Sau khoảnh khắc ánh sáng màu vàng bành trướng, khí huyết như lang yên, nắm đấm màu vàng đè ép từ trên trời, cứ thế mà đánh nổ miệng lớn của Tam Thủ Hắc Giao.

Mưa máu bay tán loạn, Tam Thủ Hắc Giao kịch liệt đau đớn, gầm lên, vậy mà nó không thể ngăn cản được Sở Hạo.

Rất nhiều xương cốt đã bị đánh nát, mảnh vảy nổ tung, máu me đầm đìa, không còn chút uy phong nào như lúc trước.

“Vậy mà tên đó lại mạnh đến trình độ này, ta không phải là đối thủ của hắn.”

“Nếu cứ tiếp tục như thế, ta sẽ bị hắn giết chết.”

Hết chương 1222.
Bạn cần đăng nhập để bình luận