Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 812: Lấy chúng sinh làm bàn cờ

Chương 812: Lấy chúng sinh làm bàn cờ

"Tử Yên gặp qua Trường Ca thiếu chủ."

Vẻ mặt Liễu Tử Yên lúc vừa tiến vào cung điện rất khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hướng về phía Cố Trường Ca mở miệng làm lễ nói.

Trên đường đến đây, nàng đã nghĩ Cố Trường Ca sẽ làm ra rất nhiều thủ đoạn gây khó dễ.

Nhưng không ngờ hắn lại như thế, ngay cả nước trà cũng giờ mới nấu, căn bản là không có bất kỳ chuẩn bị gì.

Thái độ khinh thị như thế làm cho trong lòng Liễu Tử Yên rất tức giận.

Nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn phải nhịn xuống, mỉm cười hữu lễ đáp lại.

Ngay cả yến hội Hồng Môn Yến cũng chẳng thèm chuẩn bị, Cố Trường Ca này thật sự là cường thế phách lối, giống như đúc với lời đồn trước đó nàng nghe được.

Trong lòng Liễu Tử Yên nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài thì nàng phải ép cho mình tỉnh táo lại, nếu quả thật nổi lên xung đột, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca bị thương, đó là đối với hắn.

Đối với thiên kiêu còn lại thì dù Cố Trường Ca đã ở trạng thái như thế nhưng vẫn như cũ là Ma Sơn đáng sợ không cách nào địch nổi.

"Tham kiến Trường Ca thiếu chủ!"

Lúc này, rất nhiều đệ tử Tử Phủ sau lưng Liễu Tử Yên cũng vô cùng lo lắng, bất an, e ngại hướng về phía Cố Trường Ca làm lễ.

Mặc dù trước mặt, Cố Trường Ca có vẻ như người vật vô hại, thậm chí còn lộ ra một phong thái siêu phàm thoát tục, không giống người thế gian.

Nhưng người có tên cây có bóng.

Chỉ đến lúc chân chính đối mặt với hắn thì mới có thể cảm nhận được loại uy áp kinh khủng làm cho trái tim đập nhanh.

"Mang đệ tử còn lại đi cung điện khác chiêu đãi thật tốt đi, ta bên này có chút việc muốn nói chuyện với Tử Yên thánh nữ."

"Nhưng... Ta thật không ngờ Tử Yên thánh nữ lại đến nhanh như vậy, nha đầu Thanh Ca này cả ngày lười biếng, đã nói nàng phải sớm đi chuẩn bị trà tiệc rượu một chút, nhưng nàng lại không đi... Có thời gian ta phải giáo huấn nàng một chút."

"Chiêu đãi có chỗ nào không chu đáo, còn hi vọng Tử Yên thánh nữ chớ nên trách móc."

Cố Trường Ca nở nụ cười rất hiền hoà, phân phó cho Vương Chung đang đứng ở cửa đại điện, sau đó đứng lên đi xuống.

Cách đó không xa, Cơ Thanh Huyên nghe nói như thế thì chỉ muốn trợn trắng mắt, cái gì gọi là nàng cả ngày chỉ biết lười biếng, rõ ràng nàng chăm chỉ như vậy.

Thủ đoạn thuận tay ném nồi của Cố Trường Ca, nàng đã thật sự là chân chính lãnh hội.

"Trường Ca thiếu chủ nói đùa, bao nhiêu thiên chi kiều nữ đều xem chân dung của Trưởng Ca thiếu chủ làm vinh hạnh."

"Có thể được uống trà với Trường Ca thiếu chủ quả thật là may mắn của Tử Yên, đây là chuyện mà vô số thiên chi kiều nữ đều ao ước nhưng không làm được."

Nghe vậy, trái tim Liễu Tử Yên nhảy lên một cái.

Nhưng nàng vẫn ép buộc mình bảo trì trấn định, mỉm cười trả lời, giọt nước không lọt.

Nàng không tin Cố Trường Ca to gan như vậy, dám tùy ý động thủ với nàng.

Dù là hắn có thù với Tử Dương Thiên Quân nhưng cũng không thể nào trút giận đến trên đầu của nàng.

Nếu như nàng ở đây xảy ra chuyện gì, vậy Cố Trường Ca sẽ không thoát được trách nhiệm.

Dù sao thì rất nhiều Tu Sĩ đều là tận mắt thấy nàng đi tới chỗ của Cố Trường Ca.

"Thánh nữ..."

Rất nhiều đệ tử Tử Phủ lo lắng nhìn Liễu Tử Yên.

Nếu như bọn hắn bị mang đi, nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì.

Bọn hắn chi viện cũng không kịp.

"Không lẽ các ngươi nhân phẩm của Trường Ca thiếu chủ cũng tin không được sao?" Liễu Tử Yên thản nhiên mở miệng nói.

Nói bóng gió là nếu như nàng xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Ca sẽ không thoát khỏi quan hệ, nói bọn hắn yên tâm.

Về phần nhân phẩm cái gì, từ lời đồn cho thấy nhân phẩm của Cố Trường Ca cũng chẳng ra sao cả.

Nghe vậy, đám đệ tử Tử Phủ mới hơi yên lòng, để Vương Chung mang theo bọn hắn rời đi.

Mặc dù Cố Trường Ca nói là chiêu đãi, nhưng mọi người ở đây cũng không phải người ngu, đều hiểu đây thật ra là giam lỏng.

Hiện nay, toàn bộ Huyền Vũ cổ quốc đều dưới quyền khống chế của Cố Trường Ca, mặc dù ngay lúc đó thí luyện lựa chọn là ở Chu Tước cổ quốc.

Nhưng Tử Dương Thiên Quân vừa biến mất, Lục Quan Vương điệu thấp thần bí, không thích tranh quyền đoạt thế.

Kể từ đó, Huyền Vũ cổ quốc thật đúng là không người nào dám làm trái lời nói của Cố Trường Ca, cho dù là bọn họ là đệ tử Tử Phủ thì cũng không dám.

Hiện tại, Cố Trường Ca muốn giam lỏng bọn hắn.

Cho dù là các trưởng lão Chân Tiên thư viện biết thì cũng không dám nhiều lời dám nói một tiếng không được, ngược lại là sẽ mở một mặt nhắm một mắt coi như không thấy.

"Xem ra Tử Dương thánh nữ có chút hiểu lầm đối với Cố mỗ, lại cảnh giác hoài nghi ý tốt của ta như thế..."

Cố Trường Ca lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cười nói, sau đó chỉ cái ghế trước mặt, ra hiệu Liễu Tử Yên ngồi xuống.

Liễu Tử Yên gật đầu ngồi xuống, nàng đương nhiên không tin lời này của Cố Trường Ca.

Nàng cũng không phải tiểu hài ba tuổi, đúng hay sai đã có một bộ tiêu chuẩn của mình, chớ nói chi là phán đoán một người tốt hay xấu.

Bỗng nhiên, nàng nhìn về phía bàn cờ cách đó không xa, có chút hiếu kỳ hỏi: "Ngày bình thường Trường Ca thiếu chủ cũng thích đánh cờ sao?"

Đối với kỳ đạo nàng cũng đã được lướt qua, mặc dù không phải chơi rất hay nhưng ánh mắt vẫn phải có.

Một bên trắng, một bên đen, thế giăng khắp nơi, từ trên bàn cờ đơn giản này có thể nhìn thấy thiên địa càn khôn, rất nhiều huyền diệu.

Thậm chí có thể từ trên bàn cờ có thể nhìn ra trình độ của một người.

Trong thoáng chốc, nàng lại nhìn thấy bàn cờ sống lại, hai màu đen trắng đột nhiên bay lên cao, giống như Côn Bằng vọt ra khỏi mặt nước, gió lớn nổi lên hóa âm dương, lên như diều gặp gió bay chín vạn dặm.

Âm dương kết hợp hỗn độn, hỗn độn phân chia thiên địa.

Mỗi một quân cờ trên bàn cờ đều trở nên mơ hồ, giống như hóa thành sinh linh, hóa thành thế lực đạo thống các phương, hóa thành vô thượng cổ chi, hóa thành chúa tể chí cao...

"Lấy chúng sinh vạn linh làm cờ..."

Trong lòng Liễu Tử Yên hơi run rẩy.

Giờ phút này, cảm giác của nàng đối với Cố Trường Ca trừ kinh đào hải lãng ra thì đã tìm không thấy lời nào nữa để hình dung.

Thâm bất khả trắc.

Một góc của băng sơn.

Tất cả những thứ mà hắn đang để lộ ra ngoài giống như một góc của băng sơn phía trên, đến cùng dưới mặt biển còn che giấu bao nhiêu?

Chỉ sợ trừ Cố Trường Ca ra thì không ai biết được.

Cái này khiến Liễu Tử Yên thật lâu không bình tĩnh lại được, không ngờ hôm nay nàng lại nhìn thấy một màn này.

Hết chương 812.
Bạn cần đăng nhập để bình luận