Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 600: Trọng sắc khinh bạn

Chương 600: Trọng sắc khinh bạn

Không lâu sau đó thì Doanh Ngọc tỉnh rượu.

Nàng mở to mắt, thần sắc còn có chút mê mang.

Nàng đối với việc xảy ra trong lầu các còn có chút mơ hồ, giống như cuối cùng bản thân tự uống, kính Cố Trường Ca không ít rượu.

Mà hắn thì ai đến cũng không cự tuyệt.

Cuối cùng ngược lại là nàng ngã trước, may mà có hắn nhanh tay đỡ nàng.

"Mất mặt quá đi, vậy mà người uống say trước lại là mình.”

"May mắn lúc ấy không nói mê sảng cái gì.”

Doanh Ngọc thở phào một cái, nhưng mà nghĩ đến chỗ này, không khỏi có chút đỏ mặt.

"Tiểu Ngọc… "

Mà lúc này, Doanh Sương tính đến đây hỏi thăm Doanh Ngọc vừa vặn trông thấy cảnh này.

Mày hắn không khỏi nhíu chặt lại.

Doanh Ngọc không phải là đang suy nghĩ đến ai chứ? Làm sao có bộ dáng thẹn thùng này?

Việc này khiến sắc mặt Doanh Sương bắt đầu trở nên khó coi, hắn vô ý thức nghĩ tới Cố Trường Ca.

Đi ra ngoài một chuyến trở về, Doanh Ngọc liền nhớ nhung Cố Trường Ca rồi?

"Ca ca."

Doanh Ngọc lúc này cũng chú ý tới Doanh Sương ngoài cửa, thần sắc rất nhanh nghiêm túc lại, hỏi” huynh tới đây làm gì?”

"Ta tới thăm xem ngươi thế nào rồi, nhưng mà có lẽ là ta lo lắng vô ích.”

Doanh Sương từ tốn nói, trên tay còn bưng một bát canh giải rượu.

Doanh Ngọc cũng không có chú ý tới cảm xúc trong lời nói của Doanh Sương.

Nàng nói , " đúng rồi, có chuyện ta muốn nói với ngươi, rất có thể Thiên Hoàng Sơn bị người khác tính kế rồi, bao gồm cả Cố công tử cũng là bị lợi dụng.”

Đây là sự thật cuối cùng nàng suy nghĩ ra.

Vô duyên vô cớ vì sao Cố Trường Ca lại hại bọn hắn?

Mà thái độ của hai vị truyền nhân của Nhân Tổ điện cũng là như vậy.

Trừ phi Doanh Sương có chuyện luôn giấu diếm nàng.

Hoặc là người thừa kế ma công đang âm thầm lợi dụng tính kế tất cả mọi người, để Doanh Sương cõng nồi, bao gồm cả Cố Trường Ca cũng bị tên đó lợi dụng.

Nhưng mà, nghe thấy Doanh Ngọc nói như vậy.

Sắc mặt Doanh Sương càng khó coi hơn, trực tiếp quả quyết nói,

"Không có khả năng."

"Tên Cố Trường Ca đó rốt cục đã nói gì với ngươi, để ngươi ra ngoài một chuyến, liền gọi hắn là Cố công tử rồi?”

Doanh Ngọc sững sờ, cũng không biết vì sao Doanh Sương quả quyết như vậy, cho rằng việc này không có khả năng.

Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng trở nên ngờ vực.

Nhưng mà nàng cũng không cần nói thêm gì nữa.

Xem ra đúng là Doanh Sương có không ít chuyện đang gạt nàng, thái độ của hắn với Cố Trường Ca, hoàn toàn là bộ dáng cừu hận thâm sâu.

Theo đạo lý, biết có người đang tính kế bọn hắn, Cố Trường Ca đối với Doanh Sương cũng không thù không oán.

Doanh Sương chỉ cần lộ diện, chủ động nói rõ ràng mọi việc, chắc hẳn Cố Trường Ca cũng hiểu được những việc này.

Dựa vào đó, Thiên Hoàng sơn liền có thể rửa sạch hiềm nghi người thừa kế ma công rồi.

Vì sao hắn không làm như vậy?

Một gian ở trong lầu các.

Vương Tử Câm một thân váy dài màu lam nhạt, khuôn mặt tuyệt mỹ vô song, toàn thân trên dưới đều lộ ra hoàn mỹ không tì vết.

Vị trí bây giờ nàng ngồi ngay cạnh cửa sổ.

Đôi tay trắng nõn chống cằm nhìn chằm chằm cái bàn trước mắt, bộ dạng vô cùng nhàm chán.

Tú Nhi ở bên cạnh vội vàng châm trà cho nàng.

"Tỷ tỷ …"

Vương Vô Song có chút cười ngượng ngùng đứng ở trước mặt.

Bộ dáng chất phác đàng hoàng.

Thuận tay sờ sau đầu.

Một chút cũng không có bộ dáng tự tin kiêu ngạo trước đó ở trước mặt mọi người.

"Có việc gì? "

Vương Tử Câm nhìn về phía đệ đệ của mình, tức giận hỏi,” nếu như không phải việc gì lớn, ngươi dám dùng bùa hộ mệnh ta đưa cho ngươi, vậy lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tại sao hoa lại đỏ như thế.”

Nàng không ngờ mục đích Vương Vô Song dùng bùa hộ thân vốn dĩ không phải gặp nguy hiểm gì.

Mà là gọi nàng.

Hóa ra là đem bùa hộ thân này coi như bùa triệu hoán?

Vương Tử Câm cảm thấy trước đó nàng cho hắn bùa hộ thân này hoàn toàn là đem nước đổ lên lá khoai, sau này nhất định sẽ không cho nữa.

Đối với mấy lời tỷ tỷ nói, khoảng thời gian này Vương Vô Song đã thành thói quen.

Mặc dù nghe không hiểu.

Nhưng cũng biết đây là ý tứ muốn dạy bảo hắn.

Nhưng mà hắn vẫn vội vàng nói, " không phải trước đó tỷ tỷ nói gặp phải chuyện gì khẩn cấp, liền bảo ta thôi động bùa hộ thân, tỷ sẽ chạy tới sao?”

"Ta nói như thế. Nhưng chuyện khẩn cấp, chỉ là khi tính mạng của ngươi gặp phải nguy hiểm.”

"Bây giờ ta rất bận ngươi có biết không hả? Giang Sở Sở kia đã lỗ mạng chạy đến chỗ Tuyệt Âm thiên rồi.”

Vương Tử Câm có chút cạn lời nói.

Đối với một số người có thể nói chuyện với nàng như Giang Sở Sở, nàng vẫn rất để ý.

Ngày đó nàng rời khỏi Trường Sinh Vương gia, đến tìm Giang Sở Sở.

Muốn hỏi một số chuyện từ trong miệng Giang Sở Sở .

Nhưng không ngờ nàng nhắc đến Cố Trường Ca trước mặt Giang Sở Sở, thần sắc của Giang Sở Sở càng lạnh lùng, so với bình thường còn lạnh gấp trăm lần.

Tiếp đó, sau khi Giang Sở Sở nghe thấy Tuyệt Âm Thiên xuất thế liền đi đến chỗ đó.

Nàng không có biện pháp, đành phải đi cùng.

Bí pháp của hai người không ít, cũng tìm ra chỗ tràn ngập khí tức Tuyệt Âm.

Sau đó, Giang Sở Sở không để ý sự ngăn cản của nàng, trực tiếp vọt vào.

Điều này khiến nàng rất bất đắc dĩ.

Vương Vô Song sợ bị tỷ tỷ trách tội, vội vàng nói, " tỷ tỷ, chuyện này rõ ràng do tỷ nói mà, nói việc liên quan đến Trường Ca thiếu chủ thì lập tức nói cho ngươi.”

"Lần này là Trường Ca thiếu chủ, chủ động bảo ta nói tung tích của ngươi cho hắn.”

"Cho nên ta biết tầm quan trọng của việc này nên mới lập tức báo cho tỷ.”

Cố Trường Ca?

Nghe nói như thế, Vương Tử Câm lập tức hứng thú, cũng không tiếp tục trách tội Vương Vô Song.

"Ngươi nói là hắn đang hỏi thăm tung tích của ta?"

Đối với chuyện này nàng rất động tâm , nhưng hoàn toàn không đả động được nam nhân kia, cho nên Vương Tử Câm tự nhiên rất chú ý.

Hôm đó sau khi rời khỏi Trường Sinh Cố gia, nàng chưa gặp lại Cố Trường Ca lần nào.

Không ngờ Cố Trường Ca vậy mà chủ động liên lạc với nàng.

Dựa vào tính cách của hắn.

Chỉ có thể nói không có chuyện không tự nhiên xuất hiện.

"Chẳng lẽ tên này có chuyện gì muốn tìm ta hỗ trợ sao?"

Rất nhanh, Vương Tử Câm liền đem việc của Giang Sở Sở quên đi.

Lúc này, bạn thân cũng không bằng trai đẹp.

Mặc dù biết Cố Trường Ca khả năng có việc nhờ nàng.

Nhưng vẫn khiến Vương Tử Câm có chút vui mừng.

Dù sao như thế đã nói rõ Cố Trường Ca vẫn nhớ đến nàng, không có chớp mắt liền quên nàng.

"Tốt, vậy ngươi liền nói cho Cố Trường Ca ta ở chỗ này chờ hắn."

Sau đó Vương Tử Câm nghĩ ngợi, cười nhẹ nhàng nói.

Cố Trường Ca là người thông minh, sau khi biết nhất định sẽ đến đây.

Hết chương 600.
Bạn cần đăng nhập để bình luận