Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1746: Hắc Ám Thiên Đình

Chương 1746: Hắc Ám Thiên Đình

Soạt soạt soạt!

Thoáng chốc những đạo thần hồng lướt giữa trời cao, đó là những Chí cường giả trên những tinh vực, trước đó bọn hắn luôn quan sát từ xa mà không dám tiến lên trước.

Giờ đây sau khi nguy hiểm đã được xóa bỏ, bọn hắn ùa nhau xông tới đây, dè dặt cẩn thận tránh đi những dư chấn chiến đấu còn chưa tan hết.

"Đa tạ Trường Ca thiếu chủ đã xuất thủ tương trợ!"

Bọn hắn rối rít chắp tay nói với vẻ biết ơn để thể hiện sự cảm tạ của mình dành cho Cố Trường Ca.

"Đa tạ Trường Ca thiếu chủ! Hôm nay nếu như không có Trường Ca thiếu chủ thì e rằng tất cả chúng ta đã chết thảm, các tinh vực xung quanh cũng sẽ bị hủy diệt."

Trong ánh mắt của vô vàn nữ tu còn toát lên dị sắc kinh người, tinh thần dao động không yên, các nàng nhìn thân ảnh cao lớn sừng sững ở cuối chân trời kia, mãi mà không bình tĩnh lại được.

Ngay cả Lục La Thiên Tôn cũng cảm thấy tâm trạng khó mà bình ổn được, đạo tâm của nàng đã chịu sự kích động rất lớn.

Nếu như hôm nay Cố Trường Ca không đột ngột xuất hiện, chỉ sợ nàng cũng phải thân tử đạo tiêu, vẫn lạc tại đây.

Tựa hồ khi nghe vậy xong thì Cố Trường Ca mới tỉnh thần lại, hắn dời mắt khỏi phương hướng mà ba hắc y nhân chạy trốn.

"Chư vị không cần như thế, tu sĩ chúng ta nhìn thấy tình cảnh đó thì sao có thể ngồi nhìn mặc kệ được?"

Hắn phất tay bảo, thần sắc điềm tĩnh tự nhiên, có thể nói như biến thành một người hoàn toàn khác so với người cường thế tuyệt luân vừa rồi.

Nhưng sau khi nói như vậy xong, bỗng nhiên Cố Trường Ca lại khẽ chau mày, ngay sau đó thân thể hơi lắc lư, kêu lên một tiếng, có vài vệt máu ẩn chứa thần tính chảy ra từ khóe miệng hắn.

"Cái gì..."

"Trường Ca thiếu chủ, ngài không sao chứ?"

Thấy vậy, đám người ở đây cực kỳ hoảng sợ lo lắng.

Giờ đây rất nhiều người mới nhớ ra vừa nãy Cố Trường Ca đã chiến đấu với thân thể bị thương, trong lòng bọn hắn cảm động rơi nước mắt, suýt chút nữa quỳ xuống đất dập đầu.

"Không sao đâu, chẳng qua do trận chiến vừa rồi đã động đến vết thương thôi. Nếu như ta không bị thương thì ba người bọn chúng đừng mong đào thoát dễ dàng như thế."

Ánh mắt của Cố Trường Ca rất bình thản, hắn phất tay ý bảo mọi người không cần để ý, lúc nói đến vế sau hắn còn khó che giấu được một chút tiếc nuối.

"Trường Ca thiếu chủ, chỗ ta có..."

Lục La Thiên Tôn lo lắng lấy một hộp ngọc ra định đưa cho Cố Trường Ca.

Nhưng mà Cố Trường Ca lại không nhận, hắn lắc đầu bảo: "Thương tích của ta dùng thuốc chữa thương bình thường không có tác dụng đâu. Thương thế của ngươi không nhẹ, ngươi giữ lại dùng cho mình đi."

Trong lòng Lục La Thiên Tôn trào lên nỗi xúc động, không ngờ lúc này mà Cố Trường Ca còn suy nghĩ thay cho nàng.

Ngày thường nàng chưa từng tiếp xúc với Cố Trường Ca, nhưng nhìn những hành động của hắn ngày hôm nay thì đúng là ôn hòa như ngọc, thanh nhã siêu phàm.

"Không biết rốt cuộc những hắc y nhân kia có lai lịch gì. Bọn hắn không kiêng nể gì như thế, e rằng thế lực sau lưng sẽ không thể tưởng tượng nổi..."

Sau đó hình như nghĩ tới điều gì, Cố Trường Ca để lộ vẻ mặt nghi hoặc, lẩm bẩm giống như đang độc thoại.

Nghe vậy thì thần sắc của Lục La Thiên Tôn bất chợt chấn động, nàng nhớ tới chuyện khi đó, bèn trả lời với vẻ hơi nghiêm trọng: "Lúc ấy mấy hắc y nhân kia cho rằng ta khó mà thoát được nên đã nói một vài lời, hình như bọn hắn đến từ nơi nào đó tên là Hắc Ám Thiên Đình, vì tuân theo mệnh lệnh của đại nhân nên mới đuổi tận giết tuyệt chúng ta."

Lúc ấy nàng rất kinh hãi cho nên đã có ấn tượng sâu sắc với những lời nói đó.

"Hắc Ám Thiên Đình?"

"Đó là gì? Xưa nay chưa từng nghe thấy. Bọn hắn dám chặn giết tất cả Kẻ thành đạo của thế lực đạo thống ư?"

Nghe kể như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều cực kỳ chấn động, trong lòng nổi lên sóng gió dữ dội.

Bọn hắn có dự cảm Hắc Ám Thiên Đình thần bí này sắp làm náo động toàn bộ thượng giới.

Rất nhiều tu sĩ nghe thấy cái tên Hắc Ám Thiên Đình này thì đều vô cùng lạ lẫm, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Dường như có một luồng chân vực phảng phất quanh đây, vượt qua thời không và vĩ độ, chấn nhiếp tâm thần của mọi người.

“Không thể niệm ra bốn chữ này một cách dễ dàng, sâu thẳm bên trong có một loại cảm ứng nào đó…”

Một vị lão giả tu vi cao sâu nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Vô số tu sĩ sinh linh chạy tới nơi này cũng đều khiếp sợ, trầm tư dò xét, thầm nghĩ Hắc Ám Thiên Đình rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Hình như những Kẻ thành đạo mặc hắc y kia đều tới từ một thế lực thần bí nào đó.

Trước giờ chưa từng nghe nói bên trong thượng giới có nhóm thế lực này, kể cả những bất hủ đạo thống hay vô thượng đạo giáo cực kỳ cổ lão cũng không giống trong lúc nhất thời mà đã phái ra nhiều thành đại giả như vậy.

“Hắc Ám Thiên Đình, trước giờ chưa từng nghe qua thế lực này, chẳng lẽ là mới xuất hiện gần đây?”

“Cố gia ta tồn tại ở thượng giới cho đến nay, vẫn luôn sừng sững lớn mạnh nhưng cũng chưa từng nghe nói qua về thế lực này.”

Cố Trường Ca nhíu mày, vẻ mặt hơi nghi hoặc, tựa như đang tự nói với chính mình.

Lúc này Lục La Thiên Tôn giống như chợt nhớ ra điều gì đó, có chút kinh ngạc nói: “Ta cảm thấy hình như trước đây có một tổ chức tồn thế, dựa vào chấn động vừa nãy khi những Kẻ thành đạo kia xuất thủ, tất cả những công pháp thần thông của bọn hắn cũng không giống nhau, không thể nào đến từ cùng một thế lực đạo thống.

Giờ đây nàng cũng mới nghĩ tới điều này, lúc những Kẻ thành đạo mặc hắc y kia xuất thủ cũng chưa từng có đạo pháp thần thông tương tự xuất hiện.

Tuy nói con đường mà các tu sĩ đi đều khác nhau nhưng nếu đến từ một thế lực đạo thống thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết tương tự.

Hết chương 1746.
Bạn cần đăng nhập để bình luận