Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1341: Không ai dám có ý đồ

Chương 1341: Không ai dám có ý đồ

Trong cung điện huy hoàng, tiên khí mờ mịt, sương mù rực rỡ lơ lửng, Cố Trường Ca ngồi xếp bằng ở trên giường, quanh người có từng tia từng tia Hỗn Độn khí rủ xuống xen lẫn, vô cùng mơ hồ, tựa như một vị Tiên Đế trẻ tuổi.

"Ngươi bị thương có nặng hay không?"

Âm thanh của Cố Tiên Nhi bất ngờ vang lên, váy áo bồng bềnh, thân hình mảnh mai thon thả, trong nháy mắt thoáng có tiên khí thanh lãnh.

Nàng là người hiếm hoi không cần thông báo mà vẫn có thể trực tiếp tiến vào cung điện của hắn.

Hiện giờ, nhìn qua Cố Trường Ca dường như đang điều dưỡng thân thể, nàng đi đến trước mặt, không nhịn được mở miệng hỏi.

Chóp mũi của hắn lượn lờ một luồng mùi thơm thanh nhã, mở mắt, lườm nàng một cái, nói, "Ngươi tới đây làm gì?"

Hắn giống như không vui khi nhìn thấy nàng.

Cố Tiên Nhi rất muốn lườm hắn một cái, bản thân vì quan tâm hắn nên đến thăm.

Nhưng, nàng sớm đã quen với thái độ kia của Cố Trường Ca, cũng không ngoài ý muốn, lúc này, nàng oán giận nói lại, " Đương nhiên là đến thăm ngươi, xem ra ngươi thương thế cũng không nặng, trong thời gian ngắn không chết được."

"Cho nên nha đầu ngươi đến đây chỉ vì muốn giễu cợt ta hai câu như vậy sao?"

Cố Trường Ca đầy hứng thú cười một tiếng, bỗng nhiên nắm lấy gương mặt xinh đẹp của nàng đưa đến trước mặt.

"Ngươi thả ta ra, ta là do quan tâm ngươi nên mới đến nơi này." Cố Tiên Nhi rất bất mãn, tên hỗn đản này chỉ đợi có cơ hội, liền ức hiếp nàng, thật sự là quá đáng.

"Ta không nhìn ra là ngươi đang quan tâm ta." Cố Trường Ca nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, cười cười.

Không thể không nói, trông thấy đáng vẻ gặp cảnh khốn cùng của Cố Tiên Nhi, tâm trạng của hắn lại vô cùng vui vẻ.

Bình thường nàng ở trước mặt người ngoài là một tiên nữ cao lãnh xuất trần, không dính khói lửa trần gian.

Chỉ có ở trước mặt hắn, nàng muốn mắng liền mắng, một chút mặt mũi cũng không chịu cho.

"Vậy ngươi muốn ta quan tâm ngươi như thế nào, vật chữa thương trên người ta, ngươi dùng cũng không có tác dụng."

Cố Tiên Nhi đối với việc này trong lòng có không ít oán niệm, thực lực của Cố Trường Ca bây giờ đã có thể trở thành Kẻ thành đạo.

Vật chữa thương bình thường, căn bản cũng không có tác dụng.

Nàng đi nơi nào tìm những vật kia cho hắn.

"Cho nên đây chính là lý do ngươi tới tay không?" Cố Trường Ca nhíu mày.

Cố Tiên Nhi bị nghẹn họng một chút, nàng cũng không muốn tay không tới, nhưng chuyện đó cũng trách không được nàng.

Nếu là ở Đào thôn, nàng còn có thể tìm mấy vị sư tôn hỏi một chút.

Nhưng ở chỗ này, vật chữa thương càng khó tìm, những người còn lại cho dù là có, cũng cẩn thận cất giấu từng li từng tí.

Dù sao thời điểm hai giới giao chiến, nhiều thánh vật chữa thương hơn cũng là có nhiều thêm mấy cái mạng.

"Ta nào có tay không mà tới "

Nhưng, nàng vẫn còn mạnh miệng, nhịn không được lầm bầm.

"A, cho nên ngươi là mang bản thân đưa tới sao?" Cố Trường Ca tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm hai tay rỗng tuếch của nàng.

Cố Tiên Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nói, "Ta sang đây thăm ngươi, ngươi không phải nên vui sao? Khi ngươi vui, vết thương của ngươi sẽ nhanh chóng khỏi đúng không? Chuyện đấy còn hữu dụng hơn nhiều so với bảo vật chữa thương."

"Khá lắm, trước đó làm sao ta lại không biết nha đầu ngươi lại còn có cái suy luận quỷ quái như thế?" Cố Trường Ca bị nha đầu này chọc cười.

Trong cung điện, Cố Tiên Nhi mặc Nghê Thường tiên y, thân hình vô cùng mảnh mai, nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết, trắng muốt động lòng người.

Nàng Bị Cố Trường Ca chế giễu một trận như thế, lập tức có chút không vui, cổ tay trắng tinh tế tỉ mỉ, muốn đánh rụng tay của Cố Trường Ca.

"Làm sao? Còn không cao hứng?"

Cố Trường Ca tránh tay nhỏ của nàng đánh tới, không khỏi cười một tiếng.

"Ngươi làm sao lại cười tỏ vẻ chán ghét như vậy?"

Cố Tiên Nhi nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn cười thành dáng vẻ đó, nàng đã muốn tiến lên xé mặt của hắn.

Chẳng lẽ nàng mới vừa rồi còn nói sai sao?

Bản thân nàng chỗ nào không xinh đẹp đáng yêu?

"Ta chẳng lẽ nói sai rồi sao?"

Cố Trường Ca rất hứng thú nhìn nàng, gia hỏa này vẫn là trước sau như một rất tự tin về bản thân mình.

Chỉ dáng người của nàng như cành tre thế kia, thật không biết lấy đâu ra tự tin nói ra lời ấy.

"Ánh mắt của ngươi là có ý gì?"

Cố Tiên Nhi thấy Cố Trường Ca đang đảo qua đảo lại trên người mình, lập tức có chút không vui nên ưỡn ngực lên, có điều rất nhanh liền có chút nhụt chí vì phát hiện bản thân hình như thật không có gì để tự tin.

Nàng có chút sa sút tinh thần, nhớ tới An Nhan có quan hệ không tệ với mình.

Hai người tuổi tác không cách xa nhau lắm, thế nhưng trên phương diện dáng người lại là khác biệt như ngày và đêm.

Có điều, với tính cách của nàng, đương nhiên không có khả năng sẽ chấp nhận ăn thiệt thòi vào lúc này nên hừ một tiếng nói, "Ngươi có biết hay không, chỉ cần ta vẫy tay một cái, những người theo đuổi ta kia, tuyệt đối sẽ có thể đạp phá cổng lớn của Cố gia."

"Ồ? Vậy ngươi tin hay không, chỉ cần ta nói một tiếng, Thượng giới lớn như vậy sẽ không có người nào dám có ý nghĩ này."

Cố Trường Ca nắm vuốt cái mũi của nàng, khóe miệng của hắn mang theo nụ cười thản nhiên.

"Ngươi cũng không thể bá đạo như vậy!" Cố Tiên Nhi rất là bất mãn, đưa tay gạt tay của hắn.

"Ngươi càng nói như vậy thì ta lại càng muốn làm như thế." Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng.

Cố Tiên Nhi lườm hắn một cái, nói, "Vậy thì tùy ngươi."

Nàng biết với tính cách của Cố Trường Ca thì tuyệt đối có thể làm ra được loại chuyện như vậy.

Hơn nữa, như thế cũng tốt, nếu không thì những người theo đuổi kia giống như là một đám ruồi ông ông, thật sự là làm nàng cảm thấy phiền chán.

"Theo ta đúng không?" Cố Trường Ca cười một tiếng.

Cố Tiên Nhi nghi ngờ nhìn qua hắn, cảm giác dường như bên trong lời nói của Cố Trường Ca có ý khác.

Có điều sau một khắc, thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên cứng đờ, sương mù lượn lờ bên trên gương mặt như ngọc, rất muốn tránh thoát, nhưng không lay chuyển được sức mạnh của Cố Trường Ca, cả người nàng trong nháy mắt đã xà vào lồng ngực hắn.

Hết chương 1341.
Bạn cần đăng nhập để bình luận