Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1586: Âm mưu động trời

Chương 1586: Âm mưu động trời

Ngày đầu tiên qua đi khá yên ả, nhưng ngày thứ hai bỗng có một người đến chơi, người này khiến hắn vô cùng bất ngờ, làm Cố Trường Ca bắt đầu hứng thú.

"Du Thiên Chính bái kiến Trường Ca thiếu chủ."

Người đến là một trung niên, oai hùng vĩ ngạn, mái tóc đen suôn dài như thác nước, đôi mắt thâm thúy, rất có uy thế.

Nhưng đặc biệt nhất là mặt của hắn giống Du Hoàng đến 7 phần.

Nhưng hơi tang thương cùng lớn tuổi hơn một tý.

Hắn đến đây cũng là đến một cách lén lút, không cho một ai biết được.

Nếu không phải Cố Trường Ca cảm giác được hắn không có ác ý gì thì khi nãy đã ra tay rồi.

Trong hoàng cung này người có thể lẻn vào không một tiếng động thì chỉ có 2 loại.

Một là thực lực ngập trời, hai là hắn có rất nhiều tai mắt, mánh khoé thông thiên.

Tên Du Thiên Chính này trong mắt Cố Trường Ca thì rất có thể thuộc về loại thứ 2.

Thế nên hắn cũng hơi nghi ngờ.

"Ngươi tìm đến ta làm gì?"

Cố Trường Ca hơi hứng thú, mở miệng dò xét người trước mặt, không quên xem xét tu vi của hắn.

Nửa bước kẻ thành đạo!

Hơn nữa hắn còn có vẻ mạnh hơn cả Du Hoàng mấy phần.

Du Thiên Chính mặt một bộ áo bào xám, sắc mặt trầm lặng, nhìn có vẻ rất rộng rãi cùng ung dung, vừa nhìn đã biết là thượng vị giả.

"Tại hạ đến đây để nương nhờ Trường Ca thiếu chủ, ta nguyện dâng lên toàn bộ giang sơn của Đại Du Tiên Triều."

Du Thiên Chính trầm giọng, thần sắc nghiêm túc, không giống đang đùa giỡn một tý nào.

Lúc hắn đến đây thì hắn đã suy nghĩ kỹ lý do rồi.

Bởi vì hắn biết Cố Trường Ca sẽ không nghe bất kỳ lời nói nhảm nào.

Cho nên hắn đi thẳng vào vấn đề chính.

"Có chút ý tứ, nguyện dâng lên toàn bộ giang sơn của Đại Du Tiên Triều để nương nhờ ta?"

"Chỉ bằng ngươi sao?"

Ánh mắt Cố Trường Ca có dị sắc, sau khi mỉm cười thì khôi phục như cũ.

Nếu tên này không phải là tên ngốc thì hẳn hắn phải có sức mạnh gì đấy, mới dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế.

Phải biết rằng chỉ một câu thôi thì Cố Trường Ca có thể gọi ra rất nhiều cao thủ trong hoàng cung này, bắt hắn lại.

Đừng nói đến việc Cố Trường Ca tự mình động thủ.

Người này dám lớn mật như thế đương nhiên hắn đã có tiền đặt cược đủ lớn.

"Đương nhiên có thể, ta sẽ nói toàn bộ kế hoạch cho Trường Ca thiếu chủ."

"Sau khi thành công thì ta sẽ dâng toàn bộ giang sơn Đại Du Tiên Triều này cho ngài."

Du Thiên Chính thấy Cố Trường Ca không có ý định động thủ thì cũng thở phào, vui mừng hiện trên mặt.

Xem ra hắn đã cược đúng.

Dạng người như Cố Trường Ca chắc chắn sẽ có một vài ý đồ đối với Đại Du Tiên Triều.

"Ba trăm năm trước ta đã tranh đoạt hoàng vị cùng với Du Thiên Hà, chính là Du Hoàng bây giờ, cả hai lực lượng tương đương, vốn ta với hắn đều cùng một mẹ, tình như thủ túc, vài năm trước ta cũng đã đáp ứng với hắn là ta sẽ nhường hoàng vị này cho hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn ám hại ta, sai người ám sát vợ con ta..."

"Ngay cả mẫu thân của cả hai cũng dính phải độc thủ của hắn, sau đó giá hoạ cho ta."

Du Thiên Chính lúc này thân mang cừu hận thấu xương, kể lại nhiều sự tình trong cuộc tranh đoạt hoàng vị ba trăm năm trước.

Cả việc hắn đã thua thế nào, bị lưu vong ra ngoại cảnh của Đại Du Tiên Triều.

Cùng việc những năm nay hắn nằm gai nếm mật ra sao để mưu đồ đoạt lại tất cả thứ thuộc về mình.

Cố Trường Ca chỉ nghe một cách hăng hái, không muốn chen ngang.

Còn về lý do của Du Chính Thiên thì đương nhiên hắn không tin rồi, ân oán của Du Chính Thiên với Du Hoàng thì chỉ có cả hai bọn hắn mới biết rõ thôi.

Giờ Cố Trường Ca đang suy nghĩ liệu Du Chính Thiên sẽ mang đến lợi ích gì cho mình.

Chỉ thế thôi.

Nếu lợi ích mà hắn đưa ra không đủ thì Cố Trường Ca không ngại tiễn hắn đi gặp Du Hoàng ngay bây giờ.

"Nếu ta tiếp nhận hoàng vị của Đại Du Tiên Triều thì ta sẽ nhận Trường Ca thiếu chủ làm chủ, ta phát động Lời thề thiên đạo, nếu làm trái thì đạo tâm sụp đổ, hội phi yên diệt, không thể luân hồi!"

Thấy Cố Trường Ca không mở miệng thì hắn mở miệng bảo đảm.

"Vậy ngươi cần ta giúp ngươi điều gì?"

Nghe đến đây thì Cố Trường Ca khựng lại một tý, lên tiếng.

Thật ra hắn không muốn đặt cược lên Du Thiên Chính, nhưng miếng mồi hắn đưa ra thật sự quá lớn rồi.

Đại Du Tiên Triều không thua Ẩn Thế Cơ Gia hay Ẩn Thế Bộ Lạc tý nào.

Đây là một Bất Hủ Thế Lực nổi danh lừng lẫy tại thượng giới, truyền thừa lâu đời, đủ để đứng vào hàng đầu của thượng giới, nội tình thâm khả bất trắc.

Đương nhiên Cố Trường Ca cũng có dự phòng.

Không cần Du Thiên Chính sử dụng lời thề thiên đạo, chỉ cần gieo một viên ma chủng trong đạo tâm của hắn là được.

Dù kế hoạch của hắn có thất bại thì cũng không cần lo lắng việc lộ ra hắn là kẻ giật dây.

"Ta cần Trường Ca thiếu chủ có thể phái binh xuống bình loạn giúp ta!"

Thấy Cố Trường Ca bắt đầu hứng thú hơn thì Du Thiên Chính cũng phấn chấn.

Hắn đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, nhưng không có ai có thể giúp được hắn.

Những năm nay hắn bố trí không ít thủ đoạn trong hoàng cung, nếu không thì không thể lẻn vào đây một cách dễ dàng như thế được.

"Không thành vấn đề, nhưng trước đó ta cần nhìn xem ngươi có gì mà đáng giá ta giúp ngươi." Cố Trường Ca vuốt cằm rồi nói.

Du Thiên Chính thở sâu, ánh mắt lấp loé, "Trường Ca thiếu chủ yên tâm, ta đã có kế hoạch từ sớm."

"Ta đã an bài người ám sát nhị hoàng tử của Du Hoàng trong lần Đại Hội Đi Săn này rồi, hắn cực kỳ yêu quý đứa con trai này, hắn xem đây là người nối nghiệp của mình, không muốn bất trắc nào xảy ra."

"Sau khi ta phái người giết nhị hoàng tử thì Du Hoàng chắc chắn sẽ rất tức giận, lùng sục khắp nơi để tìm kiếm sát thủ, đến lúc đó thì Đại Du sẽ đại loạn, ta thừa cơ lẻn vào hoàng cung giết Du Hoàng."

"Thế thì Đại Du như rắn mất đầu, lâm vào khủng hoảng, sau đó ta sẽ hiện thân, với thân phận của mình thì ta có thể kế thừa hoàng vị một cách danh chính ngôn thuận, khi đó cái cần lo là những tử sĩ trung thành của Du Thiên Hà cùng các thế lực phản kháng khác."

Du Hoàng vừa chết, trong Đại Du chắc chắn có hỗn loạn.

Không chừng còn có thể khiến các thế lực đạo thống khác ngấp nghé, cho nên Du Thiên Chính mới cần Cố Trường Ca bình loạn giúp hắn.

Hơn nữa có Cố Trường Ca chấn nhiếp thì các thế lực đạo thống kia cũng sẽ an phận lại, không dám làm việc thiếu suy nghĩ.

Hết chương 1586.
Bạn cần đăng nhập để bình luận