Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 904: Chạy chối chết

Chương 904: Chạy chối chết

Cổ thụ che trời, thậm chí ở nơi xa xuất hiện khí độc màu xám tro, ẩn chứa tính ăn mòn mãnh liệt.

Ngưu Điền cảm giác da thịt đau nhói, giống như muốn vỡ ra, dấu vết chảy máu cũng thẩm thấm, nhưng vết máu của hắn có chút kỳ dị, không giống như bình thường là màu đỏ, mà là màu vàng nhạt.

Nhưng cái này bây giờ hắn cũng không có thời gian chú ý tới, vẫn đang vùi đầu bỏ chạy về phía trước.

Ầm!

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên bầu trời xuất hiện khí tức kinh khủng, sương mù dày đặc, lân giáp mười lăm lấp lóe, giống như có cự thú đáng sợ vây quanh nơi đó, chỉ hơi thở thôi đã có thể đè ép người không thở nổi.

"Không tốt, bị chúng đuổi kịp rồi."

Sắc mặt Ngưu Điền kịch liệt biến đổi, không kịp phản ứng, vội vàng nhảy xuống đầm lầy, một cử động cũng không dám, cả người đều bị lá khô thối rữa và bùn bao quanh.

Hắn ngừng thở, yên tĩnh chờ trong cự thú kinh khủng từ trên cao rời khỏi.

"Ta chú ý ngươi, còn muốn trốn sao?"

Nhưng con hung thú kinh khủng đó giống như chú ý tới chỗ của hắn, trong con mắt lạnh như băng mang theo vẻ đùa cợt.

Sau đó, tự trong miệng phun ra tia chớp màu đỏ, xẹt qua phía trên đầm lầy, ầm một tiếng rơi vào trên người Ngưu Điền, nhất thời bên cạnh xuất hiện mấy khe hở và khe rãnh kinh khủng.

"Phốc!"

Đối mặt với một chiêu kinh khủng như vậy, mặt mũi Ngưu Điền nhất thời tuyệt vọng, đã dự đoán được một chiêu này sẽ đánh hắn thành tro bụi, giống như đồng bạn trước đây vậy, hình thể trực tiếp tan biến.

Nhưng hắn không ngờ, một lúc sau trong cơ thể giống như có một loại lực lượng kỳ dị hiện ra, dọc theo toàn thân, phun ra từ trong mỗi tế bào, hóa thành sương mù màu vàng nhạt, bọc hắn lại.

Tia chớp màu đỏ rơi xuống, khắp nơi cũng chấn động theo, dãy núi oanh oanh giống như muốn nổ tung!

Mà hắn cũng chỉ rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, gãy vài khúc xương, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương không ít, nhưng lại không đáng ngại.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc dù Ngưu Điền khiếp sợ, nhưng cũng rất nhanh kịp phản ứng, hắn vội vàng bò dậy từ trong đầm lầy, bỏ chạy về phía trước.

Mới vừa rồi, lúc năng lượng kì dị trào ra, cả người hắn đều như mộng, hắn thật không ngờ còn có biến hóa như vậy.

Chẳng lẽ trong cơ thể mình còn cất giấu bí mật gì sao?

"Hả?"

"Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chính là biến hóa kỳ dị mà thiếu chủ nói phải bẩm báo sao?"

"Như vậy thì cho hắn thêm một cơ hội chạy lấy mạng nữa."

Trên không trung, sinh linh khủng bố cũng giật mình chớp mắt một cái, hai tròng mắt không khỏi híp lại, lộ ra vẻ hứng thú.

Mặc dù một kích vừa rồi hắn chưa xuất ra một phần trăm thực lực của mình, nhưng tiêu diệt một người phàm thì đơn giản dễ như trở bàn tay, không phí nhiều sức.

Xem ra trên người Ngưu Điền này vẫn có chút bất phàm.

Sau đó, hắn cưỡi mây đen, ung dung đuổi theo Ngưu Điền.

Nhưng tỏ ra không nóng vội, vô cùng trêu người, muốn cho hắn tiếp tục chạy.

Chỉ là một người phàm, muốn đuổi kịp cũng chỉ là chuyện nhỏ, để cho bọn hắn chạy trốn như vậy, đơn giản do Cố Trường Ca phân phó mà thôi.

Về phần là nguyên nhân gì thì hắn không đoán được, tâm tư của thiếu chủ, cng không phải để cho hắn có thể suy đoán bậy bạ.

"Đáng chết, phía trước là vách đá..."

Tuy nhiên Ngưu Điền ở phía trước chạy trốn không được bao lâu thì rất nhanh liđãền tuyệt vọng.

Phía trước mây mù cuồn cuộn, có gió mạnh đáng sợ thổi tới, giống như có thể thổi nát linh hồn và xương người.

Bên ngoài cách hắn ba trượng, là vực sâu không thấy đáy.

Rơi xuống, lấy tình huống thân thể hắn bây giờ, tuyệt đối trong nháy mắt sẽ té thành một cục thịt nát, sẽ không có loại khả năng thứ hai.

Trước là vách đá, phía sau có binh lính đuổi theo!

Điều này làm cho Ngưu Điền vô cùng tuyệt vọng, mặt mũi ảm đạm một mảnh, đang do dự rốt cuộc là đứng tại chỗ chờ chết, hay là nhảy xuống, nếu nhảy xuống thì không chừng còn có thể một đường sống.

"Tại sao không trốn nữa?"

Trên bầu trời, sương mù dày đặc chậm rãi tới, hung thú kinh khủng vừa ra tay hóa thành hình người, lộ ra nhiều hứng thú nói, mang vẻ trêu tức như mèo vờn chuột.

"Vì sao ngươi phải đuổi giết ta, chúng ta không thù không oán."

Ngưu Điền cắn răng, cưỡng bách mình tỉnh táo lại, không nhịn được lớn tiếng quát hỏi, mang theo lửa giận nồng nặc và không cam lòng.

"Muốn giết một con kiến hôi, còn cần mượn cớ sao?"

"Cho ngươi nhiều thời gian chạy trốn như vậy là để cho ngươi còn sống, kết quả vẫn bị ta đuổi kịp, ngươi nói ngươi muốn chết thế nào?"

Sinh linh này cười một tiếng, cũng không nói nhiều, sau đó bàn tay trực tiếp tìm kiếm về phía trước, sương mù phun trào, thần quang như nước thủy triều, liền chụp Ngưu Điền chết.

"Ta tình nguyện nhảy xuống, cũng sẽ không chết ở trong tay ngươi.”

"Nói cho chủ tử phía sau ngươi, nếu như ta đại nạn không chết, ta sớm muộn có một ngày sẽ đem những chuyện mà hắn làm, trả lại đầy đủ!"

Thấy một màn này, Ngưu Điền cắn răng, tức giận quát một tiếng, ngược lại hắn cũng rất quả cảm.

Sau một giây, lập tức xoay người nhảy xuống vách đá phía trước, không lo lắng chút nào rằng rơi xuống chính là vực sâu vạn trượng, rất có thể đem cả người hắn tan thành thịt nát.

"Lại cứ nhảy xuống như thế, cái này cũng không bàn giao tốt với thiếu chủ."

"Thôi, dù sao thiếu chủ nói qua, cho bọn hắn cơ hội sống, mình không nắm được, cũng không trách ai.”

Thấy vậy, sinh linh này nhướng mày một cái, vẻ mặt có chút khó coi, không ngờ đang mèo vờn chuột yên lành, quay đầu lại là kết quả như vậy.

Tuy nhiên hắn thấy, mặc dù Ngưu Điền này đặc thù, nhưng đối mặt với vực sâu vạn trượng, rơi xuống, cũng chỉ là một đường chết.

Nghĩ tới đây, thân ảnh hắn chợt lóe lên, điều khiển sương mù, bay lên trời định trở về giao nộp.

Mà Giang Thần ở nơi khác, còn chưa biết người anh em tốt Ngưu Điền của mình xảy ra chuyện, bởi vì bây giờ thân hắn còn khó bảo toàn.

Mặc dù hắn cố gắng chạy trốn, nhưng cuối cùng chỉ là người phàm, nghe những đồng bạn sau lưng phát ra tiếng thét thảm thiết, Giang Thần cũng biết có chuyện không đúng.

Lúc này, ba sinh linh vô cùng khủng bố, cuốn sạch sương mù dày đặc xuất hiện ở trước mặt hắn, vảy chi chít, ma sí che trời, hoàn toàn vây quanh hắn.

Dãy núi gần đó, cổ thụ cũng sụp đổ, toàn bộ bị san thành bình địa, hắn đã không còn chỗ nào có thể trốn được, bị bọn hắn cản lại.

Ba sinh linh này vô cùng kinh khủng, ánh mắt mang theo nhiều hứng thú và giễu cợt, giống như cũng không vội ra tay, muốn xem hắn ứng phó như thế nào.

Hết chương 904.
Bạn cần đăng nhập để bình luận