Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3479. Sẽ có một ngày như vậy



Chương 3479. Sẽ có một ngày như vậy




Bên trên thế giới thụ viết đầy ký hiệu cổ lão, cho đến hôm nay vẫn tràn ngập uy năng kinh khủng như cũ, nhưng rất nhiều chỗ đã ảm đạm, bị ma diệt không còn rõ ràng.
Từng sợi xích dày và vô tận được làm từ đủ loại hỗn nguyên mẫu kim trân quý đến cực hạn vờn quanh, khóa chặt thế giới thụ như muốn trấn nó vĩnh viễn ở đây làm trận nhãn, phong ấn cái gì đó.
Dưới đáy thế giới thụ mọc đầy rễ cây chằng chịt, giống như những chân long chết già chiếm cứ ở đó, tạo thành bộ rễ rậm rạp.
Vật chất hắc ám nồng đậm không ngừng dâng lên từ trong khe hở giống như núi lửa, biến thành dòng sông màu đen thâm thúy.
Mảnh đất đang yên lặng tưởng chừng như vĩnh viễn này một ngày nọ bỗng nhiên có tiếng vang truyền đến, giống như có sức mạnh kinh khủng nào đó muốn phá phong ấn xông ra, vật chất từ trong bóng tối vô tận sôi trào, không ngừng phun ra, chẳng khác nào hắc triều, muốn một lần nữa bao phủ rửa sạch thiên khung.
Bên trên gốc thế giới thụ đã chết héo, vô số ký hiệu đại đạo hiển hóa, sáng chói mắt, giống như từng vầng mặt trời được nhóm lửa, muốn chiếu sáng khu trục hắc ám.
Rầm rầm.
Lá cây chết héo không ngừng va chạm, giống như từng phương thế giới va chạm nhau, phát ra âm thanh khiến chư thế sợ hãi, chẳng khác nào diệt thế tuyệt linh.
Bốn phía thiên khung mờ tối, sáu luồng ánh sáng mông lung hiển hiện, vốn đã rất mờ nhạt. Đại đạo phù văn từ trong đó huyễn hóa xông ra, biến thành dòng lũ sức mạnh như muốn ngăn chặn thế giới thụ không ngừng kịch chấn, áp chế không để tồn tại bị phong ấn bên dưới xông ra.
Sáu luồng ánh sáng bị khí tức hỗn độn bao phủ, mơ hồ có thể thấy được hư ảnh của sáu binh khí khác nhau, có cổ kính, có môn hộ, có ao, cũng có quan tài, luân bàn, đạo thư.
Tuy nhiên, sáu binh khí hiển hiện cũng chỉ là hư ảnh, không phải vật thật, thậm chí còn không ngừng ảm đạm, sức mạnh lưu lại đang bị ma diệt.
Một ngày nọ, chư thế Thương Mang, vô số thời không và vũ trụ, đại thiên thế giới, vô số sinh linh đều nhìn thấy cảnh tượng này. Thiên khung dường như trở nên trong suốt, chiếu rọi một địa giới hắc ám thần bí không biết, băng lãnh và mênh mông.
Chư thế run rẩy, vô số người tu hành và sinh linh hoảng sợ nhìn cảnh tượng đó.
Lúc này, mặc kệ thế giới, vũ trụ phương nào cũng đều nhìn thấy rõ, trong hư không bên ngoài thiên khung có một nơi tràn ngập bọt biển hắc ám, bốc lên sương mù màu đen.
Giới bích chư thế trở nên trong suốt, hình dáng của vũ trụ cũng trở nên loáng thoáng, mông lung, giống như muốn đè ép vỡ vụn. Địa giới thần bí không biết kia hiển hiện, cực kỳ vô biên, cực kỳ mênh mông, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối, giống như độc lập với chư thế Thương Mang.
Từng sợi sương mù hắc ám không ngừng bốc hơi từ bên trong, hội tụ thành hồ nước, sông trạch, hải dương, như muốn thấm vào chư thiên vạn giới.
Bên trong thế giới thần bí kia, mặt đất đen kịt một màu, tràn ngập vết thương. Khắp nơi đều là khe nứt, một mảnh vỡ ngôi sao rơi xuống cũng còn lớn hơn cả thiên khung, khó có thể tưởng tượng được nó rơi xuống chỗ nào, chỗ đó sẽ bộc phát đại chiến thảm liệt ra sao.
Lúc này, khi địa giới hắc ám hiện ra, hình dáng giới bích chư thế vạn giới, chân giới vũ trụ các phương cũng dần dần hiển hiện, không ngừng rung chuyển bên trong thời không, dường như đang chịu địa giới hắc ám va chạm, thậm chí một số khu vực bắt đầu vặn vẹo, muốn đổ sụp mục nát.
Xung quanh địa giới hắc ám kia hiện lên lôi đình hỗn độn kinh khủng, giữa thiên địa nổi lên gió lốc huyết sắc cùng với mưa đen và thiểm điện chẳng lành, giống như dấu hiệu trước đại phá diệt.
Bên trong vũ trụ chân giới các phương, vô số người tu hành và sinh linh ngước đầu lên, tràn ngập hoảng sợ và run rẩy.
Các tộc không rõ, sinh linh lại càng rúng động không thôi.
Một số tồn tại cực kỳ lâu đời còn sống sót bước ra khỏi bế quan chi địa nhìn xem hết thảy, sau đó gương mặt biến sắc, tê cả da đầu, lạnh cả sống lưng, gần như muốn xụi lơ trên mặt đất.
“Không thể nào…”
Có người gương mặt tràn đầy tuyệt vọng, đứng ở đó lẩm bẩm, không dám tin vào hai mắt của mình.
“Ta biết mà…”
“Ta biết sẽ có một ngày như vậy.”
“Ngày này cuối cùng cũng sẽ đến, ha ha ha, vậy thì chờ chết đi, chờ chết đi…”
“Lúc đó không hợp lực ra tay đối phó sinh linh hắc ám, dù sao cũng nên hài lòng đi…”
Trong tộc địa tộc quần cổ lão, tiền bối đã sớm cho rằng đã tọa hóa từ lâu xuất hiện, gương mặt tràn đầy đau thương, sau đó ngồi yên trên mặt đất, mặt trắng như tuyết, không còn chút huyết sắc, ánh mắt chỉ toàn là tuyệt vọng.
“Lão tổ, rốt cuộc địa giới thần bí kia là gì? Vì sao ngài lại nói ra những lời như vậy…”
Có hậu bối cẩn thận đến gần, sau đó hỏi thăm…
Bọn hắn không kịp rúng động và kinh hỉ khi vị tiền bối này xuất hiện đã bị lời nói tuyệt vọng của lão làm cho chấn động nói không ra lời.
Lúc trước vị tiền bối đó bễ nghễ thiên hạ, quét ngang cổ kim, nhưng vì sao hôm nay nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này lại thất sắc đến như vậy, thậm chí còn có biểu hiện gần như tuyệt vọng?
“Trong điển tịch cổ lão có ghi lại…”
“Đó chính là Hắc Ám Ngọn Nguồn chi địa.”
“Tại sao nó lại xuất hiện? Không phải nó đã sớm bị phong ấn, mai táng trong thời không hư vô sao? Ngoại trừ các bậc tiền bối đã từng phong ấn nó, ai có thể tìm được tọa độ của nó chứ?”
Ánh mắt vị tiền bối cổ lão tràn đầy tuyệt vọng, giọng nói run rẩy khó mà che giấu sự sợ hãi.
Lúc này, lão dường như nhìn thấy cảnh tượng chư thế lật úp, tận thế đến, thiên địa quay về hắc ám, ánh rạng đông hy vọng sẽ bị hắc vụ bao phủ và nuốt chửng.
Thời đại đã từng bị hắc ám thống trị chư thế lại muốn tái hiện sao? Tất cả tộc đàn và văn minh sẽ bị hắc ám nô dịch, sơn hà vỡ vụn, vũ trụ sụp đổ, khắp nơi đều là máu và hắc ám. Hết chương 3479.



Bạn cần đăng nhập để bình luận