Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1662: Cảnh còn người mất

Chương 1662: Cảnh còn người mất

Ầm!

Một khắc sau, ánh mắt của Cố Trường Ca rơi xuống, uy áp đáng sợ như núi đè xuống.

Một tia quy tắc nặng tựa vạn tấn, áp sập hư không sụp đổ.

Rất nhiều kiến trúc lầu các ở phía trước tan thành mây khói ngay lập tức, giống như là hóa thành tro bụi.

Bao gồm cả đám người Ngô gia gia chủ cũng vỡ nát chỉ trong chốc lát, huyết nhục cùng với thần hồn đều trở thành tro tàn.

Trong thiên địa đậm đặc huyết vụ, tựa như mực bị nhỏ xuống.

Bên trong có hỗn hợp của rất nhiều mảnh vụn binh khí không trọn vẹn và xương cốt, tất cả tu sĩ khiến Cố Tang thành đều run rẩy, sợ hãi không thôi.

Đương nhiên bọn hắn nhìn ra được, thời điểm bọn người Thiên Yêu bà bà hiện thân, mấy gia tộc lớn này đều có ý đồ ra tay.

Tuy nhiên xem ra là Cố Trường Ca đã nhìn thấu ý đồ của bọn hắn từ lâu.

Hôm nay ở ngoài Cổ Tang thành, có khoảng bốn vị Lục Địa Kiếm Tiên bỏ mình, hơn nữa còn lần lượt mà chết chỉ bởi vì một người.

Cho dù là thời điểm công vào kẽ hơn thiên ngoại kia, bọn hắn cũng chưa từng tổn thất nhiều cường giả đỉnh phong như vậy.

Đây tuyệt đối là thiệt hại khủng khiếp nhất của Kiếm Huyền đại thế giới.

Gần như là tin tức ở nơi này truyền ra ngoài ngay tức khắc, oanh động mười ba châu của Kiếm Huyền đại thế giới, khiến vô số tinh linh tu sĩ sợ hãi, hoảng hốt không ngớt.

Ai cũng không ngờ tới, trong khi đại quân mà rất nhiều thế lực sai phái tới đây để chống cự với Vực Ngoại Thiên Ma ở tiền tuyến thì trong nội địa lại phát sinh đại sự kinh thiên như thế.

Bốn vị Lục Địa Kiếm Tiên vẫn lạc, nếu như đang ở trong thời bình, đây tuyệt đối là tràng cảnh không có cách nào tưởng tượng.

Hơn nữa bây giờ cũng tương đương với chết thảm ở trong tay cùng một người.

Ngày hôm đó, khu vực Tinh Thần kiếm cốc bị một vị cường giả san thành bình địa.

Trong phương viên mấy chục vạn dặm xuất hiện một cái hố to khủng khiếp, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, tất cả đều đã hoá thành phế tích.

Đây chính là thế lực lớn được truyền thừa mấy vặn năm, nội tình vô cùng thâm hậu, có Lục Địa Kiếm Tiên hoạ trấn.

Nhưng vẫn như cũ bị một người đồ diệt, từ này về sau hoàng toàn bị xóa sổ khỏi thế gian.

Chuyện này khiến cho toàn bộ các thế lực trong Kiếm Huyền đại thế giới sợ hãi và run rẩy, lo lắng lửa sẽ đốt tới mình.

Rất nhiều người hiểu rõ nguyên nhân trước sau của chuyện này. Nếu không có lão Kiếm Tiên xuất ra Kiếm Tiên Lệnh thì bọn hắn cũng sẽ không phải gánh chịu loại tai hoạ này.

Thậm chỉ có thể nói rằng tồn tại của Kiếm Tiên Lệnh mới là khởi nguồn!

Mà lão Kiếm Tiên càng kẻ cầm đầu,

“Đúng là tự tìm được chết, trêu chọc ai không được, hết lần này đến lần khác lại gây hấn với Cố Trường Ca.

“Quả thực không biết sống chết, chính mình cứ nhất định hải hướng mũi dao vào bụng…

Rất nhiều tu sĩ sinh linh thượng giới biết được chuyện này, đều cười cợt rất to, cười trên nỗi đau của người khác.

Ngược lại các thế lực của Kiếm Huyền đại thế giới thì lại biểu thị sự thông cảm.

Thác Bạt Tiêu Dao đã lẻn vào Thục tông cũng mang sắc mặt biến đổi kịch liệt. Nếu như chiến hỏa bị dẫn đến Thục tông thì rất có khả năng kế hoạch của hắn sẽ thất bại...

Thục tông chính là Tu Kiếm thánh địa đứng nhất nhì Kiếm Huyền đại thế giới, Kiếm Tiên thiên hạ ra Thục tông, câu nói này lưu truyền khắp Thập tam châu, cũng không phải không có đạo lý nhất định.

Bên trong núi cấm sau Thục tông có một đúc kiếm trì rộng lớn ngàn dặm.

Nghe đồn đó là do sư tổ đời thứ nhất của Thục tông xây nên, làm từ một khối thiên ngoại sao băng, cộng với hơn mười ngàn phương pháp rèn đúc ngưng luyện thành, còn có hơn ba mươi vạn thanh thần kiếm.

Mỗi khi trăng tròn hoặc mặt trời chiếu gắt sẽ phát ra âm thanh vạn kiếm tề minh, diễn ra vô số kiếm ý huyền diệu.

Rất nhiều kiếm ảnh lẫn kiếm khí xoay quanh thiên địa, rất nhiều trưởng lão và đệ tử Thục tông tới đây để cảm ngộ kiếm đạo, nhanh chóng thăng cảnh.

Đây chính là một trong những cấm địa của Thục tông, đồng thời ở trong Kiếm Các sừng sững ẩn trong mây còn bày trí đủ loại kiếm pháp thần thông mà đệ tử của các trưởng lão Thục tông thu thập được, uy lực kỳ tuyệt, nắm giữ thần quỷ chi năng.

Đúc kiếm trì và Kiếm Các chính là hai cấm địa lớn nhất của Thục tông, chỉ có Đệ cửu cảnh Trưởng lão trông coi, ngày thường ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.

Vậy mà bây giờ, Thác Bạt Tiêu Dao lấy thân phận là khách tới từ thiên ngoại lại đường hoàng bước vào cửa Kiếm Các, hắn điềm tĩnh đi bộ vào trong.

Hắc mặc y phục của đệ tử Thục tông, có kiếm ý mơ hồ lưu chuyển, kể cả Trưởng lão què chân phụ trách trông coi cửa điện cũng có ý tán thưởng nó.

Khí tức tinh thuần của đệ tử Thục tông, mới có từng ấy tuổi đã tìm hiểu ra kiếm ý cường đại, tuyệt đối là trụ cột của Thục tông mấy năm này.

“Cảnh còn người mất…”

“Không còn thấy bóng dáng khi xưa…”

Trưởng lão đứng ở cửa ra vào Kiếm Các bấy giờ cũng không rõ trong lòng Thác Bạc Tiêu Dao đang nghĩ gì.

Hắn nhìn giá sách xếp chỉnh tề trong Kiếm Các, rồi tìm kiếm những ngọc giản quen thuộc trong đó, ánh mắt trở nên hơi hoảng hốt.

Đã có thời, hắn cũng giống như những đệ tử bình thường khác, ở đây đọc đến biết bao nhiêu sách công pháp, vậy mà giờ đến một bóng dáng quen thuộc cũng không nhìn thấy.

Kể cả vị Trưởng lão què chân đứng kia mà hắn cũng cảm thấy xa lạ.

Từ khi sư tổ vì độ kiếp mà mất đi, Thục tông đã xảy ra quá nhiều chuyện cho nên có rất nhiều điển tịch trong Kiếm Các đã bị thất lạc.

Hết chương 1662.
Bạn cần đăng nhập để bình luận