Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3438. Sinh linh hắc ám lại đột kích



Chương 3438. Sinh linh hắc ám lại đột kích




Chẳng ai ngờ rằng Tạ Đình Ngọc lại có được phúc phận cơ duyên thâm hậu đến như vậy, đã từng đến Cửu Thiên chi địa, lại còn sống qua thời thiếu niên.
Trước đó, Tạ Đình Ngọc chưa từng đề cập qua với ai.
“Nếu Tạ Đình Ngọc ngươi có thể tìm được đường đến Cửu Thiên chi địa, vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Một vị trưởng lão vui mừng nói.
Các trưởng lão còn lại cũng gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Cố Tiên Nhi lạnh lùng nhìn hết thảy. Nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng Tạ Đình Ngọc nhưng hắn dám nói như thế, có thể hắn biết đường đến Cửu Thiên thật.
Từ tình huống bây giờ xem ra, cho dù nàng khuyên mọi người đến Phạt Thiên Minh, đoán chừng cũng không làm nên chuyện gì.
Mặc dù sinh linh hắc ám đột kích, Phạt Thiên Minh điều động vô số cường giả, dẫn đầu đại quân toàn lực chống lại, so với những gì Chính Nhất Minh đã làm có thể nói là hoàn toàn khác biệt.
Nhưng ai bảo thanh danh thối của Phạt Thiên Minh đã sớm lan truyền khắp nơi, so với Chính Nhất Minh thì cũng chỉ tám lạng nửa cân mà thôi.
Trừ phi đám người Tà Nguyệt Tông thật sự không còn lựa chọn nào nữa, không thể không tìm đến Phạt Thiên Minh để nương tựa.
“Lam Hân sư tỷ, ta muốn đến Phạt Thiên Minh, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Cố Tiên Nhi nhìn Lam Hân bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Nàng đã chiến một trận cùng với Tà Nguyệt Tông từ đầu đến cuối, có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tiếp theo, người của Tà Nguyệt Tông lựa chọn như thế nào, muốn đi đâu đều không liên quan đến nàng.
Điều duy nhất mà nàng lo lắng và để ý cũng chỉ có Lam Hân trước mắt. Vị sư tỷ này vẫn luôn chiếu cố nàng, yêu mến nàng có thừa ở Tà Nguyệt Tông.
“Cái gì? Tiên Nhi ngươi muốn đến Phạt Thiên Minh?”
Lam Hân nghe xong, không khỏi sững sờ, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
Cố Tiên Nhi gật đầu.
Một đám trưởng lão, đệ tử của Tà Nguyệt Tông cũng kinh ngạc nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại nói những lời như vậy vào lúc này.
“Tiên Nhi, không biết vì sao ngươi lại muốn đến Phạt Thiên Minh. Ngươi theo ta cùng với mọi người đi tìm con đường đến Cửu Thiên chi địa không phải lựa chọn tốt hơn sao? Phạt Thiên Minh cách nơi này không biết xa bao nhiêu, trên đường lại càng nguy cơ trùng trùng. Dựa vào thực lực của ngươi, đoán chừng rất khó đến Phạt Thiên Minh. Còn nữa, nếu đến được, Phạt Thiên Minh quỷ quyệt khó lường, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ. Không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng nên đặt chân, ai cũng không biết ngươi sẽ gặp được gì trong đó.”
Lập tức, một vị trưởng lão mở miệng thuyết phục.
“Đúng vậy, Tiên Nhi, tại sao ngươi lại đột nhiên muốn đến Phạt Thiên Minh, là bởi vì bà bà điên sao?”
Lam Hân khó xử hỏi.
Cố Tiên Nhi lắc đầu nói: “Không phải, ta chỉ muốn đi gặp một vị cố nhân.”

“Xem ra khí tức đã hoàn toàn biến mất, không nghĩ đến lúc nào lại có tồn tại như vậy, chỉ tiếc thần trí lại không thanh tỉnh.”
Lúc này, trên sa mạc mênh mông bát ngát, bên trong một tòa cổ thành sụp đổ.
Một bóng người mặc áo xanh mảnh mai đứng trên tường thành, khoanh tay, gương mặt đạm mạc, lẩm bẩm nói…
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Cố Tiên Nhi là hoàn toàn dư thừa.
Nàng thậm chí không kịp giải thích với người của Tà Nguyệt Tông nàng đến Phạt Thiên Minh để gặp cố nhân, một tiếng ầm ầm vang lên.
Sinh linh hắc ám đen nghịt như dịch châu châu, từ phía cuối sa mạc quét tới, phô thiên cái địa, sương mù màu đen xoay tròn, vô biên vô hạn.
Thiên khung vốn mờ tối, bây giờ giống như một hải dương bị sóng lớn xung kích.
Bên trong sương mù màu đen phiêu đãng đến mông lung, càng có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ đáng sợ, cao lớn nguy nga như sơn nhạc.
Thậm chí tại chỗ sâu tựa như có lông vũ xẹt qua, giống như thiên thú Thái Cổ tiền sử chỉ cần vỗ một cái là có thể xé rách hoàn vũ trường không.
Đám người Tà Nguyệt Tông biến sắc, hoàn toàn không nghĩ đến sinh linh hắc ám lại đến nhanh như vậy.
Khi bà bà điên kia rời đi không bao lâu, bọn chúng đã tìm được chỗ của bọn họ, nhanh chóng truy sát đến.
“Khi còn ở Tà Nguyệt Tông, nhìn biểu hiện của tên thống lĩnh sinh linh hắc ám, rõ ràng mang theo mục đích mà đến, muốn tìm kiếm cái gì đó ở Tà Nguyệt Tông.”
“Rất có thể là vì truyền thừa Câu Thiên Giáo.”
“Bây giờ bà bà điên không có ở đây, một khi sinh linh hắc ám biết được truyền thừa Câu Thiên Giáo trong tay ta, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Cũng không biết sinh linh hắc ám làm thế nào biết được truyền thừa Câu Thiên Giáo mà không tiếc bất cứ giá nào để đi tìm như vậy.”
“Tuyệt không thể để truyền thừa Câu Thiên Giáo rơi vào tay sinh linh hắc ám được.” Lúc này, tâm tư Cố Tiên Nhi thay đổi thật nhanh, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Thời gian không còn kịp cho nàng cân nhắc nhiều chuyện khác.
Biện pháp duy nhất bây giờ chính là đi theo đám người Tà Nguyệt Tông đào mệnh. Nếu không, dựa vào một mình nàng, chỉ sợ hoàn toàn trốn không thoát sinh linh hắc ám truy tung.
“Đi mau.”
Một vị trưởng lão khẽ quát một tiếng, ra tay mở một thông đạo thời không, mang theo tất cả mọi người trốn vào bên trong.
Khi bọn họ thoát đi không bao lâu, một đại thủ đen như mực từ trên cao dò xuống. Mặt đất giải thể, sao trời vỡ vụn, trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Một bóng người mặc áo xanh lẳng lặng đứng bên trên đại thủ, ánh mắt yếu ớt, không biết đang nghĩ đến thứ gì. Hết chương 3438.



Bạn cần đăng nhập để bình luận