Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1884: Giang Sở Sở kiên quyết

Chương 1884: Giang Sở Sở kiên quyết

"Nghe đồn Thánh nữ Nhân Tổ Điện chính là hồng nhan của Trường Ca thiếu chủ, xem ra đó không phải là giả."

"Cam lòng chịu nguy hiểm lớn như vậy để đến đó cứu nàng, đời này nếu có được một người như thế thì còn mong gì hơn?"

Vô số nữ tu sĩ chung quanh thấy được cảnh tượng này, trong mắt đều ẩn chứa tia sáng kỳ dị kinh người và cả sự hâm mộ.

Đương nhiên các nàng cực kỳ hâm mộ, các nàng cũng muốn vào thời khắc nguy hiểm như thế sẽ có người đứng ra cứu các nàng.

Dĩ nhiên các nàng cũng biết đây cùng lắm cũng chỉ là mơ ước viển vông.

Cố Trường Ca là trích tiên cõi cửu thiên, mà các nàng chỉ là hạt bụi nhỏ ven đường, chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể chạm đến.

Thánh nữ của Nhân Tổ Điện ngoài thân phận ra, ngay cả tư sắc cũng hơn xa các nàng, nàng đủ để khiến vô số thiên chi kiều nữ ở thượng giới phải ảm đạm phai mờ.

Giang Sở Sở đang ôn chuyện với các vị tộc lão của Nhân Tổ Điện, nhưng đột nhiên đúng lúc này, ánh mắt của nàng lại trở nên lạnh lẽo.

Tóc đen bay múa, toàn thân nổi lên ý vị thanh lãnh siêu nhiên, thậm chí còn ẩn chứa sự hiên ngang lạnh thấu xương, nàng lạnh lùng liếc nhìn vị trí của Thiên Hoàng Sơn, Tử Tiêu Cốc và Vô Tận Hỏa quốc, giọng nói bình thản đồng thời rất rành rọt vang lên:

"Từ hôm nay trở đi, phàm là đạo thống vu hãm Trường Ca thiếu chủ là người thừa kế Ma Công, tất cả sẽ trở thành kẻ địch với Nhân Tổ Điện ta."

Giọng nói của nàng rất lạnh lẽo, ít đi sự bình thản lạnh nhạt như trước giờ, nhiều thêm khói lửa sát ý.

Ngữ khí còn quả quyết không chấp nhận bất cứ lời phản bác nào.

Nghe vậy, tu sĩ nào cũng có một loại cảm giác lạnh run, dường như đã nổi một lớp da gà, tất cả trừng to mắt tựa hồ không tin vào lỗ tai mình.

Nơi này còn trực tiếp trở nên ồn ào xôn xao, cứ như một ngôi sao băng đã rơi vào biển sâu tạo nên sóng to gió lớn.

"Gì cơ..."

"Thánh nữ, ngài đang nói gì vậy?"

Đám tộc lão của Nhân Tổ Điện cũng không dám tin tưởng.

Nhưng cũng có người đã nhanh chóng phản ứng lại, hiểu rõ hàm ý của Giang Sở Sở khi nói ra những lời đó ngay trước mặt tất cả tu sĩ ở đây.

Đó không chỉ là tỏ thái độ, mà còn là tuyên bố cho mấy đạo thống Vô Tận Hỏa quốc, Thiên Hoàng Sơn và Tử Tiêu Cốc biết.

Rằng Cố Trường Ca không phải người thừa kế Ma Công mà là bị người khác vu hãm.

Địa vị của Nhân Tổ Điện cực kỳ siêu phàm, bọn hắn sở hữu lượng tín đồ gần như vô hạn ở trên toàn bộ thượng giới.

Thật ra không có bất cứ thế lực đạo thống nào muốn phát sinh tranh chấp với Nhân Tổ Điện, vô duyên vô cớ rước lấy phiền phức.

Vô số năm cho tới nay, Nhân Tổ Điện đã giải quyết rất nhiều tai họa nguy nan cho chúng sinh, cho dù ở một vài hạ giới hẻo lánh cũng có không ít tín đồ của bọn hắn.

Bây giờ Thánh nữ của Nhân Tổ Điện nói cho tất cả mọi người những lời này, không khác gì nói cho ngàn vạn sinh linh rằng Cố Trường Ca không phải người thừa kế Ma Công, hắn chỉ bị người khác vu hãm.

Quả thật sức ảnh hưởng lớn đến mức không thể tưởng tượng được.

Cổ mộc sum suê, sơn nhạc cao ngất, bóng đêm mờ ảo, tinh vân dày đặc.

Vô số dây leo giống như những con rắn độc đang rũ xuống giữa núi cao, chúng lan khắp một vùng lớn, rất nhiều bóng đen đổ xuống.

Nơi xa có không ít dị thú thời kỳ cổ lão đang phát ra tiếng gào thét.

Trong buổi đêm yên tĩnh tiếng kêu gào đó càng rõ ràng hơn, khiến cho chim chóc muông thú, rắn độc côn trùng chung quanh đều cả kinh tránh né.

"Nơi đây cực kỳ trống trải, nếu căn cứ theo ghi chép thì đây chính là vùng đất linh khí đọng lại, qua vô số năm tháng đã dựng dục ra thứ không tầm thường."

Hiện tại, cổ đại quái thai của Tử Tiêu Cốc là Kim Vân đang dẫn theo rất nhiều tùy tùng đứng trên một ngọn núi nhìn thung lũng ở trước mắt.

Những ngôi sao rủ xuống cánh đồng bằng phẳng bao la, vầng trăng tung toé trên sông chảy cuồn cuộn, trong yên tĩnh lại lộ ra vài phần nguy hiểm.

Đồng tử của hắn như được đúc từ hoàng kim, màu vàng rực rỡ chói mắt, những phù văn lập lòe bên trong, tỏa ra khí tức khủng bố khiến cho người khác sợ hãi.

Không thể không nói hắn thật sự rất cường đại, chỉ khí tức như vực sâu biển lớn này cũng đủ để chấn nhiếp phần lớn thế hệ trẻ tuổi.

Vào năm hắn xuất thế, danh tiếng của Kim Vân đã trấn áp đương thời, không một ai trong thế hệ đồng lứa có thể tranh phong với hắn.

Sau này bởi vì sư môn mà hắn cảm thấy mình không có hy vọng thành tiên vào thời đại đó.

Nên hắn đã phong tồn bản thân vào trong thần nguyên, chờ đến thời đại bây giờ mới đi ra.

Số lần Kim Vân xuất thủ cũng không nhiều, cũng rất ít khi triển lộ thực lực của bản thân trước mắt người đời.

Nhưng nhóm người Lục Quan Vương Quân Diêu và Thiên Hoàng Nữ đều không dám khinh thường hắn, bọn hắn cảm thấy hắn sẽ là một đại địch.

"Xem ra những luồng tử ý này chính là đan khí, không biết là tiên đan gì mà có thể trường tồn từ đó đến nay? Chỉ phong tồn ở đây thôi mà đã khiến mảnh thung lũng này diễn hóa thành một vùng đất lành."

Kim Vân lẩm bẩm độc thoại, ánh mắt lập lòe, hắn nhìn chòng chọc phiến thung lũng phía trước kia, sau đó thân ảnh hóa thành một đạo thần hồng rơi xuống đó.

Sở dĩ hắn chọn động thủ vào ban đêm là vì cảm giác vào ban ngày, đan khí ở đây sẽ rõ ràng hơn.

Loại tử ý nồng đậm đến tột độ kia sẽ càng lúc càng rõ ràng, đến mức sau này chỉ cần là tu sĩ thì đều có thể chú ý tới tử khí ngút trời ở đây.

Đương nhiên còn có lý do khác, đó là để tránh đêm dài lắm mộng, bị những người còn lại đoạt mất.

Hết chương 1884.
Bạn cần đăng nhập để bình luận