Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3477. Thái Tuyên tính kế



Chương 3477. Thái Tuyên tính kế




Sắc mặt Thái Tố tổ thần vô cùng ngưng trọng, kiêng kỵ, nhìn chằm chằm đại thủ sắp biến mất.
Đây chính là người thả câu đằng sau? Quả nhiên đáng sợ! Trách không được lúc trước Thái Tuyên tổ thần tự nguyện chém đứt một tay của mình để đào mệnh.
“Đúng nghĩa là thả câu tổ thần. Cường đại như chúng ta, trước mặt tồn tại như vậy cũng chẳng khác gì con tôm con cá.”
“Cũng may chỉ là một cánh tay giáng xuống. Nếu chân thân đến, không biết được chuyện gì sẽ phát sinh.”
Đám tổ thần đột nhiên chú ý đến Thái Tuyên tổ thần. Mặc dù nàng cũng rúng động, giật mình nhưng rõ ràng nàng còn trấn định hơn so với những người còn lại rất nhiều, giống như đã sớm dự liệu được chuyện đó sẽ xảy ra.
Thậm chí, Thái Tố tổ thần còn nhìn thấy khóe miệng của nàng hiện lên ý cười đùa cợt, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
“Chẳng lẽ hết thảy chỉ là Thái Tuyên tổ thần cố ý tạo nên nhằm dẫn dụ người thả câu đằng sau, mượn tay hắn trảm trừ địch thủ?”
“Nàng đã sớm biết kết quả có thể là như vậy? Sở dĩ nàng dám hiện thân cũng bởi vì nàng đã dự liệu chuyện gì sẽ phát sinh? Tâm tư quả thật đáng sợ. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ hình thần câu diệt ngay.”
Thái Tố tổ thần cau mày, trong lòng phát lạnh, nghĩ đến khả năng có thể xảy ra.
Nơi này là biển thời không nằm ở vĩ độ không biết, tọa độ hỗn loạn. Thực lực của người thả câu khủng bố đến ngập trời, cũng không có khả năng dùng chân thân của mình giáng xuống.
Khi hắn cảm nhận được động tĩnh của lưỡi câu, trước tiên hắn sẽ lần theo nhân quả ba động đi ngang qua thời không vô tận, thò ra đại thủ, nhưng cũng đủ chứng minh sự kinh khủng ngập trời của mình.
Đương nhiên, thủ đoạn như vậy cũng cần có vật dẫn, chính là thả dây câu, dùng nhân quả ngưng tụ mà thành. Nếu không kích động dây câu sẽ không dẫn đến sự chú ý.
Thái Tuyên tổ thần là tồn tại duy nhất đã từng giao thủ qua với hắn, tất nhiên biết được thực lực của hắn. Ngay từ ban đầu, nàng rất có thể đã chờ đợi người thả câu đằng sau ra tay.
Muốn mượn tay người khác trừ bỏ một đám địch thủ Cửu Ngao tổ thần?
Nàng cố ý để Cửu Ngao tổ thần đến cướp đoạt bản nguyên, từ đó kinh động dây câu?
Đột nhiên hiểu ra những chuyện này khiến cho sắc mặt Thái Tố tổ thần lại càng khó coi.
Chỉ có thể nói Thái Tuyên tổ thần không thẹn là một trong những tổ thần xa xưa nhất còn tồn thế đến tận bây giờ, tâm tư và thủ đoạn còn đáng sợ hơn so với đám tổ thần còn lại đã nghĩ rất nhiều.
Sau khi kinh hãi về cảnh tượng vừa rồi, Thái Tuyên tổ thần đã sớm tránh lui về phía sau đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Nàng như một cái bóng càng lúc càng mờ, trong nháy mắt xuất hiện dưới lưỡi câu. Dưới tay áo trống rỗng tràn ngập quang hoa óng ánh, lập lòe như mưa, vô cùng chói lọi.
Cùng lúc, “mồi câu” treo trên lưỡi câu cũng phát ra hào quang sáng chói, giống như được dẫn động. Sau đó, một luồng thần lực mênh mông khuấy động, từ bên trên lưỡi câu bay ra, bay vào trong tay áo trống rỗng của Thái Tuyên tổ thần, một lần nữa nối trở lại.
Cánh tay ngọc tinh tế tỉ mỉ, năm ngón tay trắng nõn, tản ra một mùi thơm ngát, có vật chất nồng đậm tràn ngập, giống như một vầng trăng sáng được hào quang bao quanh.
“Các ngươi cũng xứng cướp đoạt cánh tay của ta?”
Nàng hoạt động cánh tay một lần nữa, ánh mắt lãnh đạm quét qua một đám tổ thần đang có mặt, giọng nói tràn ngập lãnh khốc, sự khinh thường bễ nghễ thương sinh.
Trong lòng Thái Tố tổ thần không nhịn được sinh ra bội phục. Sau khi tận mắt nhìn thấy Cửu Ngao tổ thần bỏ mình, cũng chỉ có Thái Tuyên tổ thần mới có gan đi cướp lại bản nguyên của mình, những tổ thần còn lại đều bị chấn nhiếp, không dám vọng động.
Đảm lượng và cẩn trọng như vậy, cho dù đang bị thương, cũng tuyệt đối nằm ngoài khả năng của bọn họ. Đám tổ thần còn lại chỉ biết im lặng. Không ai biết được thực lực của người thả câu đằng sau lại khủng bố như vậy.
Sớm biết như thế, bọn họ tuyệt không dám mạo hiểm.
“Chuyện hôm nay, ngày sau ta sẽ tìm chư vị tính sổ.”
Thái Tuyên tổ thần lạnh lùng nói.
Dứt lời, một mảnh hư vô xuất hiện đằng sau nàng, thân ảnh của nàng nhanh chóng biến mất, rời khỏi nơi này.
Sắc mặt của đám tổ thần còn lại vô cùng khó coi. Hôm nay ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, chờ Thái Tuyên tổ thần khôi phục lại, nàng nhất định sẽ đến gây phiền phức cho bọn họ.
Vừa nãy, khi Thái Tuyên tổ thần giao thủ với Cửu Ngao tổ thần, tuyệt đối còn chưa thi triển toàn lực. Dù sao nàng còn có thể toàn thân trở ra trước mặt tồn tại kinh khủng kia, cái giá cũng chỉ lưu lại một tay mà thôi.
Mà Cửu Ngao tổ thần ngay cả một tay của đối phương cũng không chống lại được, bị bóp chết một cách dễ dàng.
Thực lực phân chia cao thấp, nhìn qua một lần là biết.
“Trong Thương Mang bây giờ, rốt cuộc là tồn tại nào có được thực lực đáng sợ như vậy chứ?”
Trong lòng đám tổ thần sinh ra lo lắng, cũng không dám ở đây lâu, lo sợ người thả câu đằng sau phát hiện câu sai cá, sẽ ra tay lần nữa.
Lúc đó, nói không chừng bọn họ sẽ nối gót Cửu Ngao tổ thần.
Rất nhanh, Thái Tố tổ thần, Chử Ngô tổ thần và những tổ thần khác nhanh chóng biến mất, rời khỏi biển thời không không biết này, đồng thời chặt đứt, ma diệt tất cả dấu vết lưu lại nhân quả.
Biển thời không một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, thỉnh thoảng có sóng lớn kích thích, sóng nước lấp loáng. Vầng trăng vẫn mênh mông như cũ, chỉ là nhiễm lên một chút huyết sắc. Hết chương 3477.



Bạn cần đăng nhập để bình luận