Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2358: Tình cảm mộc mạc thuần khiết

Chương 2358: Tình cảm mộc mạc thuần khiết

Mấy năm gần đây bạch y nữ tử cũng đã quen với cuộc sống ở Thanh Sơn thôn, làm bạn với gió mát trăng sáng, đón ánh bình minh xem mặt trời lặn.

Bên ngoài ngôi nhà trúc lịch sự trang nhã trồng rất nhiều hoa cỏ, còn nuôi một số linh thú gia cầm. Cách đó không xa là Uông Thuý hồ, sóng xanh dập dờn, cảnh sắc dễ chịu.

Núi xanh thường làm bạn với nước biếc, thanh tao và tĩnh lặng.

So với việc chém giết tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau ở giới tu hành thì cuộc sống như thế này dường như càng thích hợp với nàng hơn.

Khi mới tới thượng giới, nàng cũng từng nghĩ đến việc trở thành một tu sĩ cường đại, đứng trên đỉnh cao của quyền lực mà nhìn xuống hết thảy mọi người.

Nhưng càng về sau, loại suy nghĩ này càng trở nên mờ nhạt.

Đối với nàng mà nói là thân bất do kỷ, có thể được sống tiếp đã là một hy vọng xa vời.

Nàng đã từng nghĩ phải nỗ lực tu hành, ngay cả khi trở thành người thừa kế Ma Công, nàng cũng không do dự. Bằng cách đó nàng có thể có được sự coi trọng của hắn, chân chính lọt vào mắt của hắn.

Cho tới nay, điều nàng khao khát cũng chẳng có gì nhiều.

Chỉ cần có một góc nhỏ trong tim hắn, vậy là đủ rồi.

Vì vậy sau khi biết thân phận của nàng chính là người thừa kế Ma Công, nàng đã cân nhắc rất nhiều, và cũng từng nghĩ sẽ kết liễu tại đây, để không gây ra rắc rối cho hắn.

Suy cho cùng, hắn là vầng hào quang sáng chói, tiền đồ vô lượng, là người trẻ tuổi đứng ở đỉnh cao nhất của thượng giới. Hắn là nhân vật đứng đầu trong cùng thế hệ, huyền thoại bất khả chiến bại của thế hệ trẻ, thu hút sự chú ý của toàn thể nhân loại.

Nhưng nàng lại là người thừa kế Ma Công, là thị nữ của hắn, sau này nhất định sẽ làm hại tới nhân gian, sinh ra đã định sẵn sẽ đứng về phía đối địch với hắn.

Một khi thân phận này bị bại lộ, nhất định sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời của hắn. Vì lý do này, nàng đã lẩn trốn khắp nơi, che giấu thân phận của mình, cẩn thận che đậy bài trí để được sống sót.

Đối với nàng mà nói, thân phận người thừa kế Ma Công mà cả thế nhân đều phải khiếp sợ này chính là một chiếc gông cùm, là mầm tai hoạ động một tí sẽ mạnh mẽ đoạt lấy tính mạng của nàng.

Nàng vẫn còn nhớ khi còn ở Chân Tiên thư viện, thiếu chút nữa thân phận của nàng đã bị bại lộ. Lúc đó nàng đã hỏi hắn câu này, nếu như nàng thực sự là người thừa kế Ma Công thì sao?

Hắn mỉm cười chính miệng đáp lại, rằng hắn sẽ tự tay giết chết nàng, sau đó sẽ đi cùng nàng.

Vì câu nói này, vào khoảnh khắc đó, nàng đã nghĩ rằng nàng có thể vì hắn mà làm bất cứ điều gì, cho dù đời này có rơi vào kết cục như thế nào cũng đều xứng đáng.

Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hồi ức, vẻ mặt của nữ tử bạch y ngày càng trở nên xuất thần.

“Ta không quan tâm, dù sao thì khi ngươi đến, nhất định phải nói tốt cho tỷ tỷ của ta trước mặt Cố thúc của ngươi.”

“Nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

“Ta biết rồi, nha đầu ngươi dã man như vậy, lớn lên không ai thèm lấy ngươi đâu.”

“Hừ, ai cần ngươi quan tâm...”

Tiếng cãi nhau của Trần Nhị Nha và Vương Tiểu Ngưu đã cắt ngang dòng suy nghĩ của bạch y nữ tử, khiến nàng hoàn hồn trở lại.

Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía mấy hài tử trước mặt.

Hầu như đứa nào cũng sôi nổi đưa ra lời khuyên cho tỷ tỷ của Trần Nhị Nha.

Mặc dù tuổi đời bọn hắn không lớn nhưng lại biết rất nhiều về chuyện cưới gả của nam nữ. Đứa nào đứa nấy đều làm ra vẻ ông cụ non hiểu chuyện.

Điều này làm cho nữ tử bạch y có chút buồn cười, lắc đầu bật cười.

Thế nhưng cảnh này cũng gợi lại nhiều suy nghĩ cho nàng. Nói thế nào đi nữa, thời gian trôi qua như dòng nước, ta không nên nhìn lại quá khứ.

Mặc dù ngày nào nàng cũng chìm trong ký ức của quá khứ, nhưng vẫn không thể thay đổi được gì. Thay vì cứ ảo tưởng, mong chờ lan man như vậy, không bằng đối mặt với tất cả, lấy lại tỉnh táo.

Giấc mộng đẹp đẽ được thêu dệt ấy đã sớm tan thành mây khói, ngay cả ranh giới cũng đã lộ ra máu thịt be bét. Nàng còn có gì không dám đối mặt?

Nhà của Vương Tiểu Ngưu nằm ở đầu thôn, cách trường tư thục không xa, đi đến đó còn chưa tới vài dặm.

Sau khi bạch y nữ tử dạy cho lũ trẻ xong thì cũng rời khỏi thư viện nhỏ này.

Nàng ẩn mình vào trong hư không, đi theo sau Vương Tiểu Ngưu, Trần Nhị Nha và những hài tử khác. Nàng muốn xem thử cái người mang họ Cố kia.

Mấy hài tử ngây thơ hồn nhiên, trên đường về nhà vẫn không quên lấy chuyện buổi sáng ra trêu chọc Trần Nhị Nha.

“Nhị Nha, có phải sau này lớn lên, ngươi cũng sẽ tìm một nam tử đẹp mắt để gả, giống như tỷ tỷ ngươi phải không?”

Vài tiểu cô nương cùng tuổi cười hì hì nói.

“Đó là chuyện đương nhiên.”

Đôi mắt to của Trần Nhị Nha đảo quanh, lộ ra một nụ cười tự tin, nói: “Sau này ta lớn lên, chắc chắn sẽ đẹp hơn tỷ tỷ của ta, ta sẽ tìm một phu quân đẹp hơn cả Cố thúc của Tiểu Ngưu.”

“Ngươi dã man như vậy, người ta không để mắt đến ngươi đâu.”

Vương Tiểu Ngưu bĩu môi.

Thế nhưng câu này vừa nói ra, hắn đã phải nhận một đấm của Trần Nhị Nha. Hai người vừa đánh nhau vừa chạy đến đầu thôn.

Những đồng bạn còn lại thì đuổi theo phía sau, vô lo vô nghĩ, cực kỳ vui vẻ. Bạch y nữ tử nhìn thấy cảnh này cũng có chút ghen tị.

Đây là tình cảm mộc mạc, thuần khiết, không có bất kỳ tạp chất nào.

Có thể hiện tại hai hài tử vẫn chưa cảm nhận được, nhưng khi bọn hắn lớn hơn một chút thì sẽ hiểu được thôi. Ngày nay tình cảm đơn thuần, thích trêu chọc đùa giỡn nhau như vậy hiếm có biết bao. Thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư.

Hết chương 2358.
Bạn cần đăng nhập để bình luận