Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2368: Thời gian bình yên nhất

Chương 2368: Thời gian bình yên nhất

Tô Thanh Ca cũng giống như vứt bỏ thân phận tu sĩ của mình, nàng thay áo vải thô, đeo khăn trùm đầu, vén tóc, mỗi ngày đều vì Cố Trường Ca mà nấu cơm, giặt giũ.

Vào những lúc khí trời nóng nực, nàng sẽ đưa cho hắn nước suối trong vắt, dùng ống tay áo tỉ mỉ ôn nhu lau đi mồ hôi trên trán hắn, cẩn thận chỉnh sửa cổ áo, xăn lại cổ tay áo, may quần áo và những đồ dùng thường ngày cho hắn.

Trời lạnh nàng sẽ đốt lò sưởi, thêu giày bông cho hắn.

Vào mùa thu, bầu trời một mảnh ảm đạm. Trong cơn gió se lạnh, cây cối ở gần đó bắt đầu rụng lá.

Lúa vừa thu hoạch được phơi trong sân, từng hạt vàng ửng, khi mặt trời lặn xuống còn rắc lên đó những ánh chiều tà. Tô Thanh Ca đứng bên cạnh nhìn, nàng cảm thấy mọi thứ đều phá lệ trở nên ôn nhu.

Cố Trường Ca làm việc ở đó, cũng vô cùng vui vẻ.

Tuyết trên trời sắp rơi xuống, khí trời dần trở lạnh, đã đến mùa đông rồi.

Thôn dân phụ cận đã quen với thân phận của Cố Trường Ca, bọn hắn cũng không vì lai lịch và thân phận tu sĩ của hắn mà trở nên câu nệ.

Ngoài ra, danh tiếng của Tô Thanh Ca ở trong thôn cũng rất lớn. Vì vậy, vào mùa này, dân làng cũng thường mang thịt khô, rượu trắng tự ủ và những thứ khác đến.

Lúc này đây, Tô Thanh Ca sẽ vui vẻ thể hiện tài nghệ nấu nướng của bản thân, cũng không hẳn là sắc hương đều hoàn hảo nhưng Cố Trường Ca cảm thấy thực phẩm và hương vị cũng không tồi.

Khí trời càng ngày càng lạnh, ngay cả mặt hồ cũng đã kết thành một lớp băng. Rất nhanh, ngoài sân đã phủ đầy tuyết trắng. Cả thế gian đều biến thành một mảnh trắng xoá, vạn vật rơi vào tĩnh mịch.

Trong phòng, lửa đang cháy trong lò sưởi, củi khô thỉnh thoảng kêu lốp bốp toé ra đốm lửa. Hai người chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ, ôm nhau ngủ.

Cố Trường Ca nghe thấy bên ngoài tuyết rơi ở khắp mọi nơi, một ít bông tuyết bay vào theo khe hở.

Hắn siết chặt chăn đắp phía trên hai người, ôm Tô Thanh Ca chặt hơn một chút, tiện thể vén mái tóc bóng mượt ra sau tai nàng. Tô Thanh Ca tựa vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim bình thản mà có lực của hắn đập thình thịch, khóe miệng chợt mỉm cười.

Giờ phút này, cả thế gian dường như chỉ còn lại hai người bọn họ. Từ mùa đông đến mùa xuân, ngày tháng thoi đưa, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cố Trường Ca đứng trước đủ loại cảm ngộ trên thế gian, càng lúc càng rõ ràng thấu triệt. Hắn cảm thấy tất cả đều không thoát khỏi liên hệ với phàm trần.

Tu sĩ thì thế nào, có người truy cầu đạo pháp thiên thành, trường sinh cửu thị, có người lại theo đuổi Trạng Nguyên, những người bình thường đều nhìn phàm trần theo cách khác nhau.

Cái gọi là phàm, thật ra cũng không hẳn chỉ là ý nghĩa phàm nhân, mà nó chỉ một loại tâm cảnh, một triết lý bình thường. Tu sĩ theo đuổi trường sinh cửu thị, bất tử bất diệt, bọn hắn bất mãn với hiện tại, vì thế nên mới tranh chấp.

Mà phàm nhân theo đuổi vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, đây lẽ nào lại không phải là tranh chấp? Hai người cũng không muốn sống cuộc sống vô vị đó.

Một nhà ba người Vương Tiểu Ngưu, tất cả thôn dân Thanh Sơn thôn đều là phàm nhân, nhưng bọn hắn vẫn như cũ không hề tranh giành. Người nghèo muốn có một cuộc sống giàu có, gia đình có thành viên đau ốm mơ ước một cuộc sống khỏe mạnh, trong khi những người đã giàu có thì theo đuổi sự viên mãn trong gia đình, con cháu đầy nhà....

Ngày mai, Vương Nhị Ngưu lại vất vả canh tác, cứ mặt trời mọc sẽ làm, hoàng hôn xuống sẽ nghỉ ngơi. Trong chốn hồng trần cuồn cuộn này, chim nhạn qua một mùa thu, hoa quỳnh cùng lắm cũng chỉ qua một đêm, ai mà không tranh giành? Trong mắt Cố Trường Ca, hai chữ tiên phàm đã sớm thoát khỏi ý nghĩa vốn có của nó.

Tiên là gì? Phàm là gì? Thiên là gì? Nhân là gì?

Tiên nhân chém giết cướp đoạt, ngươi lừa ta gạt? Hay là tiên phong đạo cốt, lánh đời không tranh giành thế tục, yên lặng mà quan sát hồng trần? Nhưng tất cả những điều này đều là tiên.

Phàm nhân trải qua sinh lão bệnh tử, nhìn khắp trăm năm hồng trần, siêu thoát trần tục, quy ẩn đào nguyên, cũng có thể hắn chỉ là phàm nhân.

Đối với Cố Trường Ca mà nói, hai chữ tiên phàm không quan trọng đến vậy.

Vốn dĩ tiên và phàm không hề có giới hạn cụ thể, người đang lên núi hay người đến từ núi đều là tiên.

Bản thân tiên phàm nằm trong quy phạm nhân chi đạo, cho dù có đạt tới cảnh giới cao nhất của tiên thì cũng khó có thể thoát khỏi phạm vi này.

Bởi vì có sự tồn tại của con người mới có sự tồn tại của tiên phàm.

Cố Trường Ca ngộ ra rất nhiều điều, dường như trong thâm tâm hắn có cảm giác nắm bắt được cái gì đó. Khái niệm về "nhân" vốn mơ hồ dần dần ngưng kết lại, xuất hiện khái niệm cơ bản.

Năm tháng như thoi đưa, thấm thoát đã mấy năm trôi qua, rừng cây xanh ngát xung quanh Thanh Sơn thôn đã bao lần đổi lá.

Những hài tử ngày trước đều đã trưởng thành, thậm chí còn có người thành thân, thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái. Có những thôn dân già rồi mất đi, lại có những hài nhi mới ra đời, cũng giống như hoa cỏ khô héo tàn lụi rồi tới mùa xuân sẽ lại có những mầm búp xanh non khác mọc lên.

Chỉ có dáng vẻ của Cố Trường Ca và Tô Thanh Ca là vẹn nguyên như xưa, dường như năm tháng không hề lưu lại dấu ấn trên thân thể bọn hắn. Dù sao thì Tô Thanh Ca cũng là một tu sĩ cường đại, thọ nguyên ắt hẳn là lâu dài vĩnh cửu.

Nhưng đối với nàng mà nói, khoảng thời gian mấy năm này cũng chỉ như một thoáng, chớp mắt là đã qua.

Hết chương 2368.
Bạn cần đăng nhập để bình luận