Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1216: Xem ra hắn lại thay ta tìm được đồ tốt rồi

Chương 1216: Xem ra hắn lại thay ta tìm được đồ tốt rồi

Ngay lúc đó, ở trên Tử Hải đen vô tận.

Một con Hắc Giao ba đầu đang cưỡi mây đạp gió, lướt nhanh trên mặt biển.

Ở trên đỉnh đầu nó có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng, áo trắng như tuyết, siêu phàm thoát tục, ở giữa mái tóc như có Hỗn Độn khí lượn lờ.

Hình như hắn đang thôi diễn cái gì đó, từng phù văn diễn hóa sau lưng, cuối cùng tan biến giống như một thế giới cổ đại không ngừng sụp đổ, sau đó lại tái tạo lần nữa.

Đây là một cảnh tượng đáng sợ, tràn ngập khí tức khiến người ta run sợ.

Trong lòng bàn tay hắn như thể có hàng vạn thế giới đang sinh diệt.

Tam Thủ Hắc Giao dưới chân hắn chỉ cảm thấy hãi khùng hiếp vía, sợ một luồng khí tức rơi xuống sẽ biến nó thành tro tàn.

Nam tử trẻ tuổi này có thực lực cường đại đến mức khiến cho nó tuyệt vọng, hoàn toàn không dám nảy sinh ra tâm tư bất kính.

“Sắp tới rồi sao?”

Cố Trường Ca ngước mắt lên, liếc nhìn về phía xa, túy ý hỏi.

Mặt biển không có chút gợn sóng, hiện ra hết sức tĩnh mịch.

Càng đến gần bờ biển, người ta càng có thể cảm nhận được sự suy yếu của lực lượng.

Có thể suy ra, khi nước biển khô cạn chính là lúc đại quân thượng giới toàn lực đánh tới.

“Hồi bẩm công tử, sau khi vượt qua khu vực phía trước, chính là biên giới của Bát Hoang thập vực.

“Hai bên đã từng giao chiến ở nơi này. Một vị thợ rèn huyền thoại của Bát Hoang thập vực đã rèn nên một vật tên là pháo đài chiến tranh, sức mạnh tinh thần của nó có thể kết nối ngoại giới, thần uy mênh mông. Cuộc chiến đó suýt chút nữa đã đánh chìm nơi đây, khi ta còn là một con Giao Long nhỏ đã tận mắt thấy trận chiến đó.”

Tam Thủ Hắc Giao nghe vậy thì run lên, vội vàng trả lời, kể chi tiết những chuyện nó biết.

Tu vi của nó chính là Chí Tôn cảnh, đã sống rất nhiều năm. Bởi vì sống ở Giới Bi Hải nên thực lực của nó mạnh hơn rất nhiều những sinh linh cùng cảnh giới.

Nhưng mà bây giờ nó chỉ có thể biến thành tọa kỵ thay đi bộ.

Đối với chuyện này, nó cũng không dám sinh ra oán hận hay cảm xúc không cam lòng.

Dù gì thì trên đường đi nó đã tận mắt nhìn thấy một con hung thú Chuẩn Đế tam trọng thiên xông lao ra, định nuốt chửng nam tử trẻ tuổi này.

Kết quả, hắn chỉ tiện tay đánh một cái, phù văn màu đen trong lòng bàn tay ngưng tụ thành hình, biến thành một cây trường mâu đen sắc bén.

Sau đó đâm vào hư không, một tiếng ầm vang như trời đất bị đảo ngược, cọ rửa bầu trời.

Con hung thú Chuẩn Đế tam trọng thiên đáng sợ kia bị xuyên qua trên không, chết thảm ngay tại chỗ, có thể nói là chết trong tích tắc.

Cho nên nó đã có kinh nghiệm, biết được người trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên đầu mình có thực lực đáng sợ đến mức nào.

“Pháo đài chiến tranh? Vậy trận chiến kia diễn ra, xem ra cũng không dễ dàng.”

Trong ánh mắt của Cố Trường Ca, bờ biển dần dần xuất hiện, thật sự có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao bị tàn phá ở nơi đó, chúng đều đã từng luyện hóa binh khí.

Hơn nữa, dưới góc nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy những đám mây xám cuồn cuộn trên không, rất nhiều chiến thuyền cổ đậu ở đó.

Có rất nhiều thế lực đạo thống tấn công Bát Hoang thập vực, hầu hết đều hội tụ ở phía bên kia.

Trái ngược là cả đoạn đường hắn vượt qua để đến đây, rất ít khi gặp được những tu sĩ khác.

Tất nhiên, người một thân một mình trực tiếp đi đến giống như hắn đã ít lại càng ít.

“Sở Hạo ở đây, có vẻ như không đơn giản chỉ là để dương danh như vậy.”

“Xem ra hắn lại thay ta tìm được đồ tốt rồi.”

Ánh mặt Cố Trường Ca dõi về nơi xa, hắn đã sớm để cho A Đại lưu ý động tĩnh của tất cả mọi người ở Thái Thượng động thiên.

Cho nên sau khi biết Sở Hạo đi đến bên này, hắn không đi đến chiến trường đầu tiên mà là đi tới nơi khác.

Nơi này khiến hắn hứng thú hơn.

Theo thói quen và thông lệ bình thường, chắc là Sở Hạo đi tìm bảo vật, cũng không biết hắn có phải là khí vận chi tử ở thượng giới này hay không, có thể tạo được bao nhiêu ảnh hưởng ở Bát Hoang thập vực.

Với lại, càng đến gần Bát Hoang thập vực bên này, hắn càng có thể cảm nhận được những mảnh vỡ đại đạo pháp tắc đang vỡ vụn, cùng với luồng tiên đạo chi khí tràn ngập trong không gian.

Điều này khiến Cố Trường Ca có chút nghi ngờ về tính xác thực của những tin đồn ở thượng giới bên kia.

Sau kỷ nguyên cấm kỵ, thượng giới đã bị đánh nát, bao gồm cả quy tắc thiên địa, đại đạo pháp tắc, một vùng Bát Hoang thập vực này được phân chia cho vùng có tiên đạo chi khí kia sao?

Bằng cách này, thật sự có thể khiến cho Bát Hoang thập vực và thượng giới thống nhất, thiên môn có thể mở ra lần nữa?

“Đó là cái gì?”

“Tất cả mọi người cẩn thận một chút.”

Khi đám người Lâm Vũ, Lục trên đường đến, một lão giả đột nhiên khoát tay làm cho mọi người dừng lại, nhíu mày nhìn về phía trước.

Trên đỉnh núi hùng vĩ có một con kim sắc kim điêu đang nằm trong hang ổ của mình.

Nó không lớn lắm nhưng lại như được chạm khắc từ vàng, cả người tỏa ra ánh vàng chói mắt, ngay cả lông vũ cũng phát ra huy quang, có vẻ như rất khó phá vỡ.

Khi nó mở lớn miệng, tiếng kêu vang lên như ma quỷ gào thét chói tai. Cách rất xa cũng có thể khiến cho màng nhĩ của người ta sắp bị xé rách.

Đây là một con hung thú cực kỳ đáng sợ, nó có rất nhiều thiên phú cường đại, gần như thực lực đã tới chuẩn Chí Tôn cảnh, nó chiếm cứ một phương như một bá chủ, không ai dám đến trêu chọc.

Nhưng bây giờ nó đang sợ hãi nhìn chằm chằm vào một đám người ở hướng khác khác.

Rõ ràng là quần áo của đám người kia không thuộc về Bát Hoang thập vực, khí tức cũng hoàn toàn khác biệt, không biết bọn hắn đã đến nơi đây từ lúc nào.

Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, rất nho nhã trầm ổn, hào quang quanh người, trên người có một luồng khí tức cường đại làm cho người khác không dám khinh thường.

“Đây là cường giả ở bên phía thượng giới, không ngờ bọn hắn cũng đã tới đây.”

Hết chương 1216.
Bạn cần đăng nhập để bình luận