Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2366: Hôm nay ta không phải tu sĩ hay tiên nhân gì nữa

Chương 2366: Hôm nay ta không phải tu sĩ hay tiên nhân gì nữa

Không ai ngờ bạch y nữ tử lại xưng hô với Cố Trường Ca như thế.

Vẻ mặt và ngữ khí này càng khiến bọn hắn khó có thể tưởng tượng được, đây không chỉ đơn thuần là quen biết nữa rồi. Rất nhiều thôn dân xung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi.

Không ít người sau khi phản ứng lại, trong đầu thậm chí đã bắt đầu liên tưởng đến rất nhiều màn yêu hận tình thù.

"Tên thật của Tô cô nương là Tô Thanh Ca sao…”

Trần Nhã là người phản ứng lại đầu tiên, nàng không biết trước đó Tô Thanh Ca và Cố Trường Ca đã từng có cái gì.

Nhưng nhìn sắc mặt và hành động của Tô Thanh Ca, giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, rất có thể quan hệ còn vô cùng thân mật.

Thân là một nữ tử, nàng đã quá quen thuộc với ánh mắt và giọng điệu như vậy.

Trong lòng Trần Nhã vô cùng buồn bực. Nếu như so sánh với các cô nương khác trong thôn, nàng có thể không chút do dự mà tranh đấu được, nàng không hề cảm thấy bản thân yếu thế hơn bất cứ ai.

Nhưng đứng trước Tô Thanh Ca, nàng chỉ cảm thấy bản thân nàng vô cùng thấp hèn, vô cùng nhỏ yếu.

"Tô Thanh Ca..."

Giờ đây, Cố Trường Ca nói ra một cái tên.

Hắn chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, loại quen thuộc xuất phát từ nội tâm, chỉ đơn giản là không thể nhớ rõ nhưng tựa như đã quen biết từ lâu.

Giữa hai người đã từng có một quá khứ rất dài.

Chỉ có điều hắn cũng không cố gắng để nhớ lại. Hắn cứ thuận theo tự nhiên, biết đâu đến một lúc nào đó, hắn tự nhiên sẽ nhớ được hết thảy.

"Cái tên này rất dễ nghe."

Sau đó, Cố Trường Ca cười cười.

"Đây không phải lần đầu tiên ngươi nói những lời này."

Tô Thanh Ca cũng cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Cách đó không xa, lão đạo nhân đã do dự nhiều lần, giờ phút này cũng đi tới, chắp tay nói với Cố Trường Ca

"Lão đạo ra mắt đạo huynh."

Tuy rằng thực lực của hắn sâu không thể lường được, nhưng khi ở trước mặt Cố Trường Ca, hắn cũng tự hiểu bản thân không khác gì một người bình thường.

Cho nên không cần biết hiện tại Cố Trường Ca đã từng trải qua cái gì, hắn cũng chỉ có thể kiên trì bước lên chào hỏi, miễn cho bản thân thất lễ.

"Bái kiến tiền bối."

Nam tử trung niên thấy thế cũng đi theo phía sau Tiên Tổ nhà mình, vội vàng hành lễ như một vãn bối.

Tuy Cố Trường Ca thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi, nhưng tổ tiên của hắn lại kính sợ như vậy, hắn há lại có thể tưởng tượng, có thể phỏng đoán được?

Dân làng xung quanh đều mở to hai mắt.

Trong mắt bọn hắn, lão đạo thần bí và nam tử trung niên vô cùng cao cao tại thượng kia lại bày ra nét mặt như vậy khi đứng trước Cố Trường Ca.

Điều này khiến bọn hắn cảm thấy khó tin, tựa như đang nằm mộng vậy.

Về phần một nhà ba người Vương Tiểu Ngưu, cho dù vừa rồi cũng đã đoán được, trong lòng cũng đã có chút chuẩn bị nhưng vẫn khiếp sợ không chịu nổi.

"Cố… Cố thúc, thì ra thúc cũng là một tu sĩ vô cùng cường đại? ”

"Ta không nằm mơ đấy chứ?"

Vương Tiểu Ngưu cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, cũng không biết có phải bản thân đang nằm mơ hay không.

Cho tới tận bây giờ, tiên nhân mà hắn vẫn luôn truy cầu chính là cái người ở bên cạnh hắn, lại được hắn gọi từng tiếng Cố thúc?

Phụ thân của Vương Tiểu Ngưu là Vương Nhị Ngưu, giờ đây cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, miệng há to.

Trong khoảng thời gian này, Cố Trường Ca còn giúp bọn hắn làm mấy công việc đồng áng, phơi dưới ánh nắng mặt trời, tràn ngập hơi thở của một cuộc sống mộc mạc.

Hắn còn gọi Cố Trường Ca là Cố huynh đệ, thậm chí dưới đáy lòng còn cố ý khuyên bảo Cố Trường Ca ở lại, vậy thì sẽ không cần phải lưu lạc bốn phương nữa.

Kết quả là giờ đây lại biết được vị Cố huynh đệ thần bí này rất có thể là một gã tu sĩ cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi?

Chẳng qua những phàm nhân như bọn hắn mắt kém nên mới không nhìn ra!

Trong lòng Vương Nhị Ngưu cười khổ nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, cũng may trong khoảng thời gian này, một nhà ba người bọn hắn chung sống rất tốt với Cố Trường Ca.

Xét từ rất nhiều hành vi và cử chỉ, Cố Trường Ca không hề giống một tu sĩ.

Có thể coi là hoàn toàn hoà nhập vào phàm trần, giống như một người bình thường, không có bất kỳ sự khác biệt nào.

"Hôm nay, ta cũng không phải tu sĩ hay tiên nhân gì đó nữa. Đạo trưởng cần gì phải đa lễ."

Cố Trường Ca lắc đầu, cũng không vì thân phận của lão đạo nhân và nam tử trung niên mà cảm thấy bọn hắn khác với những thôn dân xung quanh.

Lão đạo nhân phát ra tiếng cười khổ, hắn không biết Cố Trường Ca hiện giờ đã trải qua chuyện gì. Nhưng từ lời này của hắn thì cũng hiểu được, hôm nay hắn đã không còn là tu sĩ gì nữa.

Điều đó không có nghĩa là trước đây hoặc sau này Cố Trường Ca không là tu sĩ nữa.

Ở nơi thôn nhỏ trong núi này, bỗng nhiên lại xuất hiện một người khủng bố như vậy, điều này làm hắn chấn kinh không thể tưởng tượng nổi, còn có một loại cảm khái.

Trước khi thiên địa đại biến, hạo kiếp phủ xuống, chư thế hỗn loạn, chư thiên mênh mông này vẫn ẩn chứa rất nhiều chuyện thần bí chưa thể lý giải.

Vốn dĩ hắn còn cho rằng bản thân đã đứng trên đỉnh cao, nhưng mãi hôm nay mới bỗng nhiên phát hiện, chẳng phải hắn cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi sao?

Cố Trường Ca xuất hiện đã thật sự giúp lão đạo nhân hiểu được những điều này. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Hết chương 2366.
Bạn cần đăng nhập để bình luận