Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1433: Thời gian ba ngày

Chương 1433: Thời gian ba ngày

Ầm!

Làn sóng chấn động mênh mông như vương dương cuốn tới bên ngoài điện tựa như một khoảng trời xanh sắp sập xuống phá huỷ nơi này.

Từng đạo thân ảnh mơ hồ mà khủng bố lao ra bên ngoài Thiên Lộc thần điện, sắc mặt lạnh lùng tựa như pho tượng vĩnh viễn bất biến.

Bọn hắn nhìn chằm chằm vào trong đại điện, khí tức trên thân vừa giống như vực sâu vừa giống như ngục tù, mang đến cảm giác một lời không hợp là động thủ ngay tức khắc.

“Cố Trường Ca, ngươi như vậy là có ý gì?”

Sắc mặt của đám người trong Thiên Lộc thần điện biến đổi kịch liệt. Có rất nhiều Vực chủ và Hoang chủ đã sử dụng pháp khí của chính mình.

Chấn động cực lớn xuất hiện, có quang hoa chói mắt mà rực rỡ loé lên.

Các nhân vật thủ lĩnh của các tộc cũng dồn dập lấy ra những vật như binh khí hoặc là phù văn của bản thân, sắc mặt ngưng trọng, hết sức cảnh giác.

Nếu Cố Trường Ca khăng khăng muốn tất cả mọi người ở lại, vậy thì bây giờ bọn hắn cũng chỉ có thể liều chết phản kháng chứ sẽ không lựa chọn thúc thủ chịu trói.

Thấy một màn này, Cố Trường Ca cũng không thèm để ý, trên gương mặt mang theo một nụ cười nhạt nói: “Ta đã cho chư vị cơ hội, chẳng qua là các ngươi không biết quý trọng.”

“Đã như vậy thì đừng trách ta.”

“Ngươi gọi đó là cơ hội sao?”

“Muốn chúng ta quy hàng thì cứ việc nói thẳng, còn nói cái gì mà hiệp ước hoà bình?”

Rất nhiều Vực chủ mang sắc mặt khó coi, thậm chí còn tức đến mức thở hổn hển. Bọn hắn có cảm giác bản thân đang hứng chịu vũ nhục.

Sắc mặt đám Vực chủ của Vân Trạch đại vực và Xích Liêu đại vực cũng vô cùng âm trầm.

Cố Trường Ca căn bản không có chút thành ý nào, đơn giản chỉ xem đây là mồi nhử, muốn hốt gọn tất cả bọn hắn mà thôi.

Bọn hắn nghĩ hiệp ước hoà bình này hoàn toàn là một thủ đoạn bịp bợm.

“Chẳng lẽ các ngươi vẫn còn suy nghĩ hão huyền, cảm thấy ta sẽ hạ lệnh lui binh ở thời điểm này sao?” Cố Trường Ca khẽ gật đầu một cái, trên gương mặt mang theo vẻ đùa cợt nhàn nhạt.

Hắn thấy suy nghĩ của những người này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày, thượng giới bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy để công phá Thiên Lộc thành, giết đến Bát Hoang thập vực. Kết quả bọn hắn còn nghĩ hiệp ước hoà bình có thể khiến bọn hắn không cần phải trả giá bất cứ thứ gì mà thượng giới phải lui binh sao?

Như vậy chẳng phải là nghĩ hắn và các đại giáo đạo thống khác của thượng giới quá tốt rồi sao?

“Ngươi nói không sai, thượng giới tốn nhiều tâm sức như thế để công phá Bát Hoang thập vực, sao có thể không hề làm gì mà đã lui binh cho qua chuyện đây?” Giờ phút này Đại sơn chủ như đang trầm ngâm, sau đó thở dài một tiếng rồi gật đầu tán đồng.

“Nếu Bát Hoang thập vực trở thành hạ giới dưới quyền thượng giới thì cũng có thể chấm dứt một số tai họa và loạn lạc, giảm bớt rất nhiều thương vong không cần thiết.”

Lời này của hắn giống như đang giảng giải cho chính mình nghe, cũng giống như đang nói cho tất cả thủ lĩnh đại giáo của Bát Hoang thập vực nghe.

Kỳ thực vừa rồi chỉ có phần lớn người tức giận và không cam lòng mà thôi.

Vẫn còn một phần nhỏ đã có thái độ nguyện ý quy hàng ngay từ ban đầu.

Nhưng mà bởi vì các đại Vực chủ và thủ lĩnh của Tam Đại Chiến Thần nhất tộc cũng chưa từng bày tỏ thái độ, cho nên lúc này bọn hắn mới lựa chọn trầm mặc.

Giờ đây lời nói của Đại sơn chủ khiến lòng bọn hắn khẽ động, bọn hắn cảm thấy cũng không phải không thể tiếp nhận hiệp ước hòa bình này.

Dù sao thì hiện tại trước mặt toàn bộ Bát Hoang thập vực cũng chỉ có hai con đường, hoặc là thần phục hoặc là bị huỷ diệt.

Thế gian này có bao nhiêu người có thể ôm thái độ thà chết chứ không bao giờ chịu khuất phục?

Rất hiển nhiên là loại người này quá ít. Nhiều thủ lĩnh đại tộc vừa nãy tỏ ra tức giận chẳng qua cũng chỉ đang thử xem có thể tìm được chỗ trống nào hay không mà thôi.

Đây là thủ đoạn lấy lùi làm tiến.

“Đại sơn chủ, ngươi nói vậy là có ý gì…”

Vẻ mặt Vực chủ của Vân Trạch đại vực có chút chấn động, hắn ta không nghĩ tới Đại sơn chủ lại có bộ dạng như đang suy xét độ khả thi của hiệp ước hoà bình.

“Chuyện đã đến nước này, lựa chọn của chúng ta cũng không còn nhiều.”

Hình như Đại sơn chủ biết được suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn ta cực kỳ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng rồi mở miệng nói.

“Xem ra ngươi cũng là một người thông minh.”

Cố Trường Ca cười nói, híp mắt đánh giá Đại sơn chủ mấy lần với vẻ mặt cực kỳ hứng thú.

Hắn cảm thấy trong lời nói của vị Đại sơn chủ này tựa hồ có ẩn ý, ngược lại có chút khác biệt so với dự đoán của hắn.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, phù hợp với kế hoạch của hắn.

“Chúng ta sẽ suy nghĩ về hiệp ước hoà bình mà Cố công tử nói tới, có điều ngươi có thể cho chúng ta một chút thời gian hay không?”

Đại sơn chủ mở miệng nói, tỏ ra vô cùng bình tĩnh, giống như là muốn nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.

“Cho các ngươi thời gian thì cũng có thể, chẳng qua là sự kiên nhẫn của ta vẫn luôn không nhiều lắm.” Cố Trường Ca khẽ gật đầu nói.

Ngược lại hắn rất muốn biết, Đại sơn chủ định kéo dài thời gian là để làm gì. Chẳng lẽ là muốn nghĩ cách cứu đám người Nhị sơn chủ?

Hay là nói nghĩ cách cứu Lạc Phong?

Nhưng mặc kệ là khả năng nào, chắc chắn Cố Trường Ca sẽ không để hắn tiếp tục sống.

“Thời gian ba ngày, Cố công tử chỉ cần cho chúng ta thời gian ba ngày. Ba ngày sau chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn ngay tại thần điện này, ngươi thấy thế nào?”

Đại sơn chủ mở miệng nói, hắn vô cùng bình tĩnh.

Còn tất cả những Hoang chủ và Vực chủ khác thì chấn động không thôi. Bọn hắn há to miệng định nói cái gì đó nhưng sau cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng.

Bọn hắn không ngờ Đại sơn chủ sẽ nói như vậy.

Có điều bây giờ xem ra, hình như bọn hắn cũng không còn lựa chọn nào khác .

Ngược lại ba ngày này có thể để bọn hắn suy nghĩ kỹ càng một chút, xem xem đến cùng là tiếp nhận hay không tiếp nhận.

Hết chương 1433.
Bạn cần đăng nhập để bình luận