Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1471: Mời qua đêm

Chương 1471: Mời qua đêm

Trong bóng đêm yên tĩnh, có ánh trăng đang chiếu xuống, khiến cho sân nhỏ càng trở nên thanh u yên tĩnh.

Một vài cọng thuý trúc cách đó không xa đang lượn lờ qua lại, toả ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng bất phàm.

Tiêu Nhược Âm mang một bộ váy dài trắng, khuôn mặt đánh phấn, dung nhan không tỳ vết, làn da trắng như tuyết, vừa tinh tế vừa tỉ mỹ, xinh đẹp không gì sánh được.

"Đây là thành quả mà Nhược Âm luyện tập trong khoảng thời gian này, mong Cố công tử nhận xét."

Nàng nháy mắt, rót một chén trà cho Cố Trường Ca.

Sau khi tất cả mọi người ở Đạo Thiên Tiên Cung lui ra thì nơi này yên tĩnh dị thường.

Cố Trường Ca nhìn từng làn sương mù bốc lên từ ly trà, cười một tiếng rồi nâng lên miệng, uống một ngụm, "Không tệ."

Tiêu Nhược Âm nghe được lời khích lệ của Cố Trường Ca thì vui mừng, "Cố công tử thích thì tốt rồi."

Sau đó nàng lại nói khẽ.

"Nửa đêm Cố công tử đến đây, quả thật là vinh hạnh to lớn của Nhược Âm, thực ra người chỉ cần nói một tiếng thì Nhược Âm sẽ đến gặp người ngay lập tức, không cần người tự mình đến nơi này."

Lấy thân phận của Cố Trường Ca thì chỉ cần ra lệnh một câu, có ai dám không nể mặt mũi hắn mà không đến bái kiến?

Tiêu Nhược Âm cũng vậy.

Nếu không phải bị hạn chế bởi thân phận thì nàng cũng sẽ thường xuyên đi gặp gỡ Cố Trường Ca, quanh quẩn trước mặt hắn, chỉ sợ Cố Trường Ca quên mình.

Bỗng đêm nay Cố Trường Ca lại đích thân đến đây gặp nàng, khiến nàng cực kỳ xúc động.

Đến bây giờ Tiêu Nhược Âm vẫn khó mà bình tĩnh lại được.

"Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần để ý."

Cố Trường Ca thổi nhẹ ly trà, giống như không chú ý đến thần sắc của Tiêu Nhược Âm vật, chỉ cười nhạt, "Chỉ là chợt nghe một tin tức liên quan đến ngươi, lại trong lúc rảnh rỗi, lâu rồi chưa từng gặp mặt ngươi, muốn hỏi thăm cuộc sống dạo này của ngươi thế nào nên muốn đến đây xem một tý thôi, không phải đại sự gì lớn lắm, đừng lo lắng thế."

Hắn nói như thế cũng là giải thích lý do hắn đến đây.

Nhưng khi Tiêu Nhược Âm nghe được Cố Trường Ca quan tâm đến suy nghĩ của mình như thì lại bị cảm động một lần nữa.

"Cố công tử không chỉ giúp ta thoát khốn, còn cho ta tài nguyên để tu hành, nhờ người mà ta bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, còn có một vị sư tôn Chuẩn Chí Tôn cảnh, lại quan tâm ta như thế...."

"Ta có thể được như ngày hôm nay là nhờ cả vào người."

"Thật sự ta không biết báo đáp ân tình này của người bằng cách nào cả."

Giọng nói Tiêu Nhược Thanh chân thành tha thiết, càng về sau lại càng run hơn.

Khi nhắc đến việc báo đáp ân tình thì mặt nàng còn hiện lên một áng đỏ rực.

Thân phận của nàng ra sao, thân phân của Cố Trường Ca ra sao thì không cần phải nói, cách biệt một trời một vực.

Dưới cái nhìn của nàng thì việc Cố Trường Ca thăm nàng như một bậc Đế Vương chủ động quan tâm đến một phàm nữ dân gian.

Việc này còn khiến nàng cảm giác thụ sủng nhược khinh.

Tiêu Nhược Âm cũng biết rõ, có vẻ bản thân mình đã dần thích ứng cấp bậc nghiêm khắc như kim tự tháp ở thế giới này, nên mới sinh ra suy nghĩ như thế.

Dù sao Cố Trường Ca chính là người đứng trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháo, quan sát ức vạn vạn vô lượng sinh linh thượng giới ở dưới.

Nếu là nàng khi vừa đến đây thì chắc hẳn nàng sẽ không có cảm giác gì.

Trước đây nàng như một con nghé con không sợ cọp, thậm chí còn dám nói chuyện trắng đêm với Cố Trường Ca, như bằng hữu bình thường.

"Ngươi nghĩ rằng ta giúp ngươi là vì muốn ngươi báo đáp sao?" Cố Trường Ca như muốn cười thành tiếng.

"Không.... Ý ta không phải như thế." Tiêu Nhược Âm lắc đầu, nhưng sau đó lại kiên định nói lại.

"Thế nhưng Cố công tử giúp ta nhiều như thế, làm trong lòng ta có rất nhiều áy náy, ta cũng không có gì để báo đáp lại người cả, thậm chí làm một người châm trà rót nước của người cũng không thể, dù sao thiên chi kiều nữ muốn rót nước cho người thực sự rất nhiều, e rằng đếm cũng đếm không xuể, sao đến lượt ta được."

"Coi như là lấy thân báo đáp ta cũng không đủ tư cách, chắc người cũng chướng mắt."

Càng nói thì nhìn Tiêu Nhược Âm lại càng khổ tâm, như đang tự giễu bản thân.

Trên mặt Cố Trường Ca hiện lên vài phần kinh ngạc, không nghĩ đến Tiêu Nhược Âm lại nói những lời như vậy.

"Nhược Âm cô nương đừng như thế, trong mắt ta, ngươi khác những nữ tử khác."

"Ngươi nghĩ vì sao ta lại trợ giúp ngươi như thế?"

Sau đó hắn gật đầu, nói với vẻ trịnh trọng.

"Không biết.... Ta nghĩ rằng Cố công tử nhìn ta đáng thương."

Tiêu Nhược Âm ngẩng người, có vẻ suy tư một lúc rồi nói.

Mặc dù nàng biết rõ lý do, nhưng nếu nói thẳng ra lúc này thì lại không ổn, khiến nàng trở nên quá vì danh lợi.

Tiêu Nhược Âm rất thông minh, nàng biết trả lời như thế nào cho khéo.

Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, khẽ cười, "Không phải, chẳng qua ta thấy ngươi rất khác với những nữ tử còn lại thôi."

"Trong mắt ta, ngươi rất khác biệt, không cần quá lo lắng đâu."

"Ta cũng không ngươi hồi báo lại."

Mặc dù Tiêu Nhược Âm đã đoán trược được Cố Trường Ca sẽ trả lời như thế, nhưng sau khi nghe được thì vẫn không khỏi cảm động.

"Nhưng Cố công tử nói thế thì ta lại càng áy náy hơn."

"Việc này khiến ta vô cùng xấu hổ, không thể tiếp nhận hảo ý của người một cách đương nhiên như thế được."

Nàng cuối đầu xuống, âm thanh rất nhẹ.

Tiêu Nhược Âm vẫn muốn tiếp tục vai diễn đơn thuần này trước mặt Cố Trường Ca, nàng không muốn Cố Trường Ca biết tâm tư nàng không thuần.

Cho nên sau khi nói xong lời này thì mặt nàng đỏ lên, giọng nói càng lúc càng nhỏ, lại còn hơi run rẩy, trông có vẻ rất ngượng ngùng.

"Cố công tử.... Đêm nay người có thể.... Ở lại đây không..."

"Nhược Âm liễu yếu đào tơ, lại không thể so sánh với các tuyệt sắc bên cạnh người, Nhược Âm không có tạp niệm cùng yêu cầu xa vời gì."

"Nhưng nếu người không thích thì Nhược Âm có thể hiểu được."

Nàng đã nói đến đây rồi, Tiêu Nhược Âm không tin Cố Trường Ca sẽ có thể cự tuyệt nàng.

"Ngươi đã nói thế nếu ta cự tuyệt thì khác gì cô phụ phần tâm ý này của ngươi."

Thấy một màn như thế thì Cố Trường Ca chỉ lắc đầu cười, nhìn Tiêu Nhược Âm, trong lời nói có một tý bất đắc dĩ.

Tiêu Nhược Âm nói nhiều như thế chẳng phải là muốn bản thân qua đêm tại đây à?

Cố Trường Ca cự tuyệt làm gì?

Chẳng lẽ hắn có thể bị thiệt thòi gì sao?

Tiêu Nhược Âm diễn vai ngốc bạch ngọt trước mặt hắn, vậy Cố Trường Ca diễn theo nàng, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Hết chương 1471.
Bạn cần đăng nhập để bình luận