Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1611: Tại sao ta không được nắm?

Chương 1611: Tại sao ta không được nắm?

Sắc mặt đám người Thác Bạt phủ buồn bã, tràn ngập vẻ uất ức, xảy ra chuyện lớn như vậy thì không cần nghĩ cũng biết, từ nay về sau Thác Bạt phủ chắc chắn sẽ bị Du hoàng ghẻ lạnh. Huy hoàng không còn, hướng đi suy sụp.

Mặc dù Thác Bạt Quỳnh Linh và Thác Bạt Tinh Vũ rất quan tâm tới Thác Bạt Tiêu Dao nhưng bây giờ cũng đành bó tay chịu trói, chỉ có thể lo lắng suông.

Các nàng rất muốn nói chuyện của Thác Bạt Tiêu Dao cho phụ thân nhưng Thác Bạt Tiêu Dao lại liên tục dặn dò không được nói những lời kia cho người khác biết, bao gồm cả phụ mẫu ruột của các nàng.

Trong lúc đó, hoàng tử của Tuyệt Âm Hoàng Đình là Già Lạc lại nói đến chuyện liên hôn.

Vừa nãy Thác Bạt Tiêu Dao nói ra lời nói kia trước mặt mọi người khiến hắn cảm giác có chút khó chịu, có chút bận tâm Du hoàng sẽ cự tuyệt.

Tuy hắn cũng không thực sự ngưỡng mộ Du Phi Nhã nhưng trong mắt hắn chuyện hai người liên hôn đã chắc như đinh đóng cột.

Tên Thác Bạt Tiêu Dao bỗng nhiên nhảy ra này lại có ý định ngăn cản, có cảm giác Thác Bạt Tiêu Dao không hề đặt Già Lạc hắn vào trong mắt.

Trong mắt Già Lạc, Thác Bạt Tiêu Dao chỉ là công tử của một Tướng quân phủ nho nhỏ, cho dù là tu vi hay là thân phận thì đều không thể so sánh với hắn.

Chỉ cần Du hoàng thông minh ắt sẽ biết phải chọn như thế nào.

“Liên quan tới chuyện Già Lạc hoàng tử muốn liên hôn thì bản hoàng sẽ cân nhắc vài ngày, năm ngày sau sẽ trả lời ngươi.”

Đối mặt với việc Già Lạc lại nói đến chuyện liên hôn một lần nữa, Du hoàng trả lời như vậy, giọt nước cũng không lọt, không có ý định hoàn toàn đáp ứng.

Kỳ thực trong lòng hắn vẫn còn đang nghĩ, trước tiên lừa gạt Già Lạc hoàng tử này mấy ngày rồi lại đi bàn luận sau.

Ngoài ra, kỳ thực Du hoàng vẫn còn tâm tư khác. Trong Đại hội đi săn, Thác Bạt Tiêu Dao đã thể hiện thực lực khủng bố.

Đây chắc chắn không phải là lực lượng mà cảnh giới của hắn có thể thi triển ra.

Cho nên Du hoàng đã phán định là trên người Thác Bạt Tiêu Dao chắc chắn có cất giấu đại bí mật nào đó mà không muốn người khác biết.

Nếu có thời gian thì hắn phải đi tra khảo một phen.

Sau khi yến hội kết thúc, quần thần nơm nớp lo sợ rời đi, đám người Tuyệt Âm Hoàng Đình cũng được thị nữ dẫn đi về phía một bên khác của cung điện.

Cố Trường Ca cũng mang theo Giang Sở Sở cáo từ trở về nơi ở, hắn cũng không vội vã dò xét tình huống của Thác Bạt Tiêu Dao.

Nếu hắn đoán không sai thì giờ khắc này Du Thiên Chính đang chờ đợi ở nơi ở của hắn.

Lúc ở Đại hội đi săn, hắn đã phân phó Du Thiên Chính từ bỏ chuyện ám sát, lo lắng hắn sẽ phá hủy kế hoạch của bản thân.

Chắc chắn bây giờ Du Thiên Chính vẫn không cam lòng và muốn hỏi đến cùng.

“Như vậy xem ra phải làm cho tên kia nghe lời một chút…”

Cố Trường Ca híp mắt.

Giữ một con cờ như vậy, tất nhiên hắn phải mưu đồ tốt một chút, hiện tại sau khi biết được thân phận của kiếm chủ Chưởng Thiên Kiếm, chuyện Chưởng Thiên Kiếm lại không gấp nữa.

Ngược lại Đại Du tiên triều này lớn như vậy lại làm cho hắn thấy được thời cơ lợi dụng.

“Có phải ngươi đã biết chuyện trước kia của Thác Bạt Tiêu Dao và Du Phi Nhã từ sớm không?”

Giang Sở Sở và Du Phi Nhã sóng vai nhau đi, toàn thân áo trắng mang theo lụa mỏng, chỉ lộ ra phần lông mày trên mặt, khí chất siêu nhiên xuất trần, tóc đen nhảy múa tựa như Nguyệt Thần sắp đón gió quay về.

Nàng nhẹ giọng mở miệng hỏi, hôm nay thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong cung điện, tất nhiên nàng đã nhìn ra những lời kia của Cố Trường Ca là cố ý, chính là muốn Thác Bạt Tiêu Dao làm Du hoàng tức giận.

Theo đạo lý mà nói thì Thác Bạt Tiêu Dao và Cố Trường ca cũng không quen biết nhau, trước kia cũng chưa từng gặp nhau.

Cố Trường Ca lại mang dáng vẻ rất hiểu hắn khiến nàng rất khó hiểu.

“Đúng vậy, ta đã sớm biết. Nếu không sao ta lại nhàm chán tới mức ban hôn cho người khác chứ.” Cố Trường Ca cười cười, giơ tay nắm lấy eo nhỏ của nàng.

Giang Sở Sở lộ ra thần sắc quả nhiên là thế.

Thấy nàng còn muốn hỏi nữa thì Cố Trường Ca không khỏi khẽ cười, nói: “Trong tay tên Thác Bạt Tiêu Dao kia có Chưởng Thiên Kiếm, vì tránh né sự dò xét của ta cho nên mới ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.”

“Đáng tiếc lúc ở Đại hội đi săn vẫn bị ta nhìn thấu. Loại đồ vật như Chưởng Thiên Kiếm rơi vào trong tay hắn chỉ có muốn mạng của hắn mà thôi, đáng tiếc hắn vẫn không hiểu, còn muốn đối nghịch với ta nữa.”

“Chưởng Thiên Kiếm?” Giang Sở Sở chớp chớp mắt, tựa như có điều suy nghĩ.

Tất nhiên nàng biết chuyện của Chưởng Thiên Kiếm, hơn nữa còn biết trong tay Cố Trường Ca liền có mấy kiện Chưởng Thiên Khí.

Chẳng trách hắn muốn ra tay với Thác Bạt Tiêu Dao, thì ra là vì nguyên nhân này.

Thế nhưng chuyện bí ẩn như vậy mà Cố Trường Ca lại thản nhiên nói cho nàng biết như vậy khiến nội tâm nàng có chút xúc động.

Dù sao thì loại người như Cố Trường ca sẽ hiếm khi nguyện ý tiết lộ bí mật.

“Thực ra thì ngươi không cần nói cho ta biết chuyện này.” Ánh mắt Giang Sở Sở lấp lánh, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Trường Ca, sau đó lại như không có chuyện gì mà nhìn ra nơi xa.

“Nhưng ta lại muốn nói cho ngươi biết.” Cố Trường Ca cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của nàng đặt vào trong lòng bàn tay của mình.

“Ai bảo ngươi nói chứ, ta… ta lại không muốn biết những chuyện này.”

Bỗng nhiên Giang Sở Sở cảm giác tim của nàng đập rất nhanh, trên mặt không khỏi nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt, muốn rút tay mình ra.

Thế nhưng Cố Trường Ca lại cẩn thận nắm lấy khiến nàng có chút xấu hổ.

“Ở đây còn có biết bao nhiêu thị vệ đang nhìn đấy…”

“Nhìn thì sao chứ? Chẳng lẽ ta không được nắm sao?” Cố Trường Ca nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đã là phu thê rồi, ngươi còn thẹn thùng gì nữa.”

“Ai là phu thê với ngươi chứ, Nguyệt Minh Không mới là vị hôn thê của ngươi.” Giang Sở Sở rất muốn lườm hắn một cái, lộ vẻ mặt buồn bực.

Lúc này, nàng luôn có cảm giác gương mặt của nàng dưới lớp mạng che chắc chắn đã đỏ như son phấn.

Trước mặt mọi người, nàng là Thánh Nữ thánh khiết đoan trang của Nhân Tổ Điện, không nhiễm trần tục, xa rời thế tục, lòng như gương sáng, sẽ không bởi vì tác nhân bên ngoài mà thay đổi.

Hết chương 1611.
Bạn cần đăng nhập để bình luận