Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2151: Sự thật nghiệt ngã

Chương 2151: Sự thật nghiệt ngã

“Đây mới là cha mẹ của ta cùng những thôn dân thật sự ư?”

Khóe miệng Thiền Hồng Y nhếch lên giễu cợt, không biết nàng đang giễu cợt chính mình hay là đang giễu cợt những người này. Ánh lửa ngút trời chiếu lên khuôn mặt của mọi người đến lúc sáng lúc tối, vặn vẹo, phẫn nộ và dữ tợn.

Từng ngọn đuốc được thắp sáng, được nâng lên cao, một bé gái mới sinh còn chưa mở mắt đang khóc lóc giữa ánh lửa.

Nhưng lại không có ai tiến lên ngăn cản, ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng muốn thiêu chết nàng...

Một bé gái được sinh ra cùng lúc với một ánh sáng màu đỏ không rõ, trong thời đại ấy không chỉ đại diện cho sự không may mắn mà còn có nghĩa với bất hạnh, sẽ trở thành một gánh nặng rất lớn.

Bởi vì bản thân sinh ra một đứa con gái mà vẻ mặt của mẹ nàng trở nên cay độc giống như đang chất vấn nàng tại sao lại không phải là một nhi tử chứ?

Vẻ mặt phụ thân nàng cũng tràn đầy phẫn nộ và lạnh lùng nhìn thôn dân chung quanh vung tay ném từng tảng đá, hắn trông thấy chúng nện lên người nữ nhi của mình mà vẫn chẳng mảy may chớp mắt.

Thiền Hồng Y trở lại quá khứ, nhìn thấy cảnh tượng lúc mình sinh ra, nàng tưởng bản thân sẽ phẫn nộ nhưng thực tế nàng lại thấy vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào.

Giống như nàng chỉ đứng từ góc độ của một người ngoài trải qua tất cả những chuyện vừa rồi.

Thậm chí trong lòng nàng bây giờ còn cảm thấy thoải mái? Có lẽ đây mới là sự thật nàng vẫn luôn tìm kiếm.

“Thật sự là một đám ngu dân.”

Chó sủa không ngừng, tiếng gào muốn thiêu chết đứa bé không dứt nhưng bỗng nhiên lại có một giọng nói bình tĩnh và lạnh nhạt của một nam nhân cất lên.

“Sư... tôn… tôn...”

Giọng nói của Thiền Hồng Y khẽ run lên, đây là lần đầu tiên nàng nói ra hai chữ này sau khi trở lại quá khứ.

Một bóng người mơ hồ không thấy rõ như được bao trùm một lớp sương mù dày đặc, đột nhiên xuất hiện ngay giữa thôn xóm.

Hắn ngồi xổm xuống, bên người giống như có một tầng sóng vô hình nghiền nát những tảng đá đang ném tới thành bột mịn.

Hắn ôm đứa bé đang khóc ỉ ôi trên mặt đất lên, cô nhóc vừa rồi còn khóc lóc đột nhiên yên lặng, tiếng khóc dần dần ngừng lại.

Tất cả dân làng đều hoảng sợ, nghĩ rằng bọn hắn nhìn thấy yêu quái nên liền muốn chạy trốn.

Nhưng chân bọn họ lại giống như bị rót chì không thể nhúc nhích, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đứng chôn chân tại chỗ sợ hãi hô to.

“Tiểu gia hỏa đáng thương, nếu như ta không trùng hợp đi ngang qua thì đêm nay ngươi sẽ bị người ta thiêu chết hoặc dùng đá ném chết.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, lộ ra cảm xúc khó tả.

Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt của hắn nhưng từ giọng nói quen thuộc này, Thiền Hồng Y liền nhận ra ngay hắn chính là sư tôn của mình.

Trước đó, nàng hoàn toàn không biết có chuyện như tối nay.

Càng không biết cha mẹ ruột của bản thân lại có ý định thiêu chết nàng ngay từ lúc nàng mới sinh ra.

“Sư tôn.”

Giờ phút này, Thiền Hồng Y sững sờ nhìn hắn, trái tim run rẩy không thôi, trong con ngươi ấp ủ đủ loại cảm xúc.

“Tiếc là ta không biết chăm sóc trẻ con, nếu không cũng có thể mang ngươi về núi, nốt ruồi máu giữa mi tâm, kiếp trước hẳn là một nhân vật không tầm thường.”

Lúc hắn nói chuyện, có một tầng ánh sáng xanh nhạt mông lung rơi xuống người đứa trẻ, những nơi bị ném đá nhanh chóng được chữa lành.

Suốt cả quá trình, tất cả dân làng giống như bị trói chặt một chỗ, đôi mắt bọn họ mở to tràn đầy hoảng sợ nhìn tất cả mọi thứ.

“Ngu muội vĩnh viễn không phải là cái cớ, hổ dữ còn không ăn thịt con chứ đừng nói đến con người.”

Thiền Hồng Y nhìn Cố Trường Ca bình tĩnh nói ra lời này giống như muốn phất tay lấy đi tính mạng của những người này nhưng không biết nghĩ gì mà lại dừng lại.

Đúng lúc này, lại có một người mà nàng không ngờ tới cũng xuất hiện ở đây.

Đây là một bóng người mặc áo xanh rất mơ hồ nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được khí chất xuất trần của người đó, mái tóc đen như mực bay múa trong không trung, con ngươi yên tĩnh mà trong suốt, dịu dàng như ngọc lại giống như trăng sáng vằng vặc trên cao.

“Đại cung chủ Tiên Cung.”

Thiền Hồng Y lập tức nhận ra nàng, nàng chỉ biết Cố Trường Ca gọi nàng là Thanh Y, quan hệ giữa hai người vẫn luôn giống như tri kỷ.

Thậm chí nàng còn hỏi Cố Trường Ca hai người có quan hệ gì nhưng mỗi lần hắn đều trả lời hai người là bạn bè có mối quan hệ rất tốt.

Thiền Hồng Y không nghĩ tới, đột nhiên nàng lại nhìn thấy bóng người quen thuộc ở trong đoạn quá khứ này, hơn nữa còn xuất hiện vào ngày nàng sinh ra…

“Hổ dữ không ăn thịt con nhưng con người thì không chắc.”

Đại cung chủ nghe thấy lời này, dường như cũng đồng ý mà gật gật đầu, ánh mắt nàng nhìn vào đứa trẻ mới sinh, giọng nàng thánh thót như tiếng trời, duyên dáng êm tai:

“Ta có thể mang nàng về Tiên Cung, đứa nhóc này sinh ra đã có nốt ruồi máu giữa mi tâm, căn cốt tuyệt phẩm, thành tựu trong tương lai không thể đong đếm.”

“Tiên Cung chỉ biết dạy người nhưng chưa chắc đã biết chăm sóc trẻ nhỏ.”

Cố Trường Ca lắc đầu, giọng điệu của hắn bình thản:

“Nàng nên trải qua một tuổi thơ an toàn và vô lo ở đây.”

Hết chương 2151.
Bạn cần đăng nhập để bình luận