Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1283: Tiêu chuẩn kép

Chương 1283: Tiêu chuẩn kép

Bên trong chiến trường cổ, sương mù xám mông lung, mây mù hỗn loạn bao phủ.

Không gian tràn ngập khí tức kinh khủng, làm người ta sợ hãi mà run rẩy.

Thiên Lộc Huyền Nữ mặc váy trắng toàn thân, sợi tóc bóng loáng như lụa, lóe ra từng tia sáng động lòng người.

Nhưng trong lúc ra tay lại không lưu tình chút nào, vô cùng dứt khoát quả quyết.

"Phốc phốc", "Phốc phốc "

Từng đạo kiếm khí chém xuống, mang theo uy lực vừa đúng, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lại đủ để Trần Tố Vân kêu rên, không ngừng ho ra máu.

Tất cả thủ đoạn nàng lấy ra chống trả đều nổ tung, ngay cả Chuẩn Đế khí đi với mình cả đời, cũng thiếu chút nữa xuất hiện vết rạn.

Chênh lệch giữa hai người thật quá lớn, một trận chiến này từ đầu đến cuối đã không cần phải suy nghĩ nhiều.

Bên ngoài quảng trường, tất cả đệ tử của Cửu Đại sơn nhìn một màn ấy, đầu tiên là chấn kinh, sau đó rất nhanh chóng phẫn nộ.

Bọn hắn không nghĩ tới Đại sư tỷ nhanh như vậy đã thua trận, càng không thể ngờ, Thiên Lộc Huyền Nữ nhìn vô cùng siêu nhiên thần thánh, nhưng thủ đoạn lại không lưu tình một chút nào, vô cùng tàn nhẫn.

Nếu đổi thành những người còn lại đi vào bây giờ chỉ sợ đã sớm nổ tung.

Trừ phi sơn chủ chân chính ra tay, nếu không cũng chẳng ai có thể ngăn cản nổi Thiên Lộc Huyền Nữ.

Lông mày của mấy vị sơn chủ cũng nhíu một cái, chỉ là vẫn không lên tiếng, mà nhìn về chỗ Cố Trường Ca ở một bên khác.

Bọn hắn đoán không ra thân phận của Cố Trường Ca, bây giờ, cũng không dám chọc vào hắn.

Cho nên dù Trần Tố Vân có là đệ tử Cửu Đại sơn, nhưng chuyện ấy thuộc về ân oán cá nhân, bọn họ cũng không dễ mà nhúng tay vào.

"Dừng tay! Thiên Lộc Huyền Nữ ngươi thân là thần thủ hộ của Thiên Lộc thành, lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không để ý chút tình đồng môn xưa."

"Đại sư tỷ coi như từng có lỗi với ngươi, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, nàng cũng thua, bị thương nặng rồi."

"Thế gian này nào có rào cản nào bước không qua được, thân là Thiên Lộc Huyền Nữ, lại là sư muội đồng môn, ngươi không nên rộng lượng chút sao?"

Mà đúng lúc này, Tiêu Dương thấy thương thế của Trần Tố Vân đã rất nặng.

Con ngươi của hắn có hơi đỏ lên, cuối cùng nhịn không được mà đứng dậy, nhướng mày, hỏi về phía Thiên Lộc Huyền Nữ đang ra tay.

Hắn biết là chuyện năm đó Trần Tố Vân có lỗi với Thiên Lộc Huyền Nữ, không chiếm được lý lẽ. Nhưng người kia là Đại sư tỷ của mình, sao hắn có thể nhìn nàng bị tra tấn vậy được?

"Đại sư tỷ vốn đã không phải là đối thủ của Thiên Lộc Huyền Nữ, nàng ta chính là đang khinh người quá đáng, ỷ vào tu vi mạnh mẽ, muốn ức hiếp tra tấn Đại sư tỷ."

"Đúng vậy, đi vào địa bàn của Cửu Đại sơn chúng ta, lại ức hiếp người như thế, đây quả thực là không xem Cửu Đại sơn chúng ta ra gì."

"Không biết mấy vị sơn chủ suy nghĩ như thế nào, lại mặc kệ Thiên Lộc Huyền Nữ ức hiếp người Cửu Đại sơn chúng ta như thế?"

Rất nhiều đệ tử nghe lời ấy của Tiêu Dương, vẻ mặt của bọn hắn cũng có hơi tức giận, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Đại sư tỷ Trần Tố Vân rất có uy tín với những đệ tử ở nơi đây.

Rất nhiều đệ tử cũng vô cùng e ngại nàng, bây giờ thấy bộ dáng nàng thê thảm như thế, đương nhiên trong lòng không chịu nổi.

Bên trên đại đạo màu vàng, Cố Trường Ca có chút hứng thú mà xem màn diễn này.

Hắn cũng không định sẽ nhúng tay, lấy thực lực của Thiên Lộc Huyền Nữ, giải quyết ân oán lúc trước, đương nhiên không có chút vấn đề nào.

Ngược lại thái độ của Tiêu Dương thật làm hắn phải nheo con ngươi lại.

Cái này thật đúng là tính cách trước sau như một của một khí vận chi tử, luôn lấy mình làm trung tâm, đương nhiên chuyện nào cũng đều thấy mình đúng.

Nói êm tai chút là không biết thời thế, khó nghe chút chính là tiêu chuẩn kép.

Chẳng qua người có tính cách như thế này, ngược lại là một thu hoạch tốt, cũng dễ lợi dụng nhất.

"Đơn giản là quá ngu xuẩn."

Cổ Vô Địch thân mặc áo giáp chiến y màu vàng, thấy thế không nhịn được cười lạnh, đảo mắt qua đám người.

Sau đó nhìn về phía Cố Trường Ca, thấy vẻ mặt của nam tử này đang vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, trong lòng có hơi e ngại.

Hắn cũng biết, mục đích Cố Trường Ca tới đây là gì, không phải muốn giúp Thiên Lộc Huyền Nữ báo thù mà là hủy diệt Cửu Đại sơn.

Đám ngu xuẩn ấy, từng người đều tự cho mình là đúng, nhưng không biết rõ chuyện sẽ không còn mấy ngày bình yên nữa.

"Ngươi khuyên ta nên rộng lượng?"

Mà giờ phút này, Thiên Lộc Huyền Nữ như vừa nghe được mấy lời kia của Tiêu Dương. Nàng mới ngừng tay lại, trên gương mặt xinh đẹp trắng hoàn mỹ đó, mang theo chút ý cười, nhìn về phía hắn, nói, "Xem ra ngươi cũng biết lúc trước nàng ta đã làm cái gì rồi?"

Tiêu Dương chẳng biết tại sao, lại rất không thích nụ cười trên mặt của Thiên Lộc Huyền Nữ, trông như đang ẩn giấu vẻ đùa cợt thật sâu.

Nhưng hắn vẫn cau mày như cũ, trầm giọng nói, "Biết thì thế nào, không phải giờ ngươi vẫn sống rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi lại muốn giết người đã từng là sư tỷ đồng môn của mình thật sao?"

Hắn thấy sự việc lúc trước đã qua rồi, dù Đại sư tỷ Trần Tố Vân có lỗi với Thiên Lộc Huyền Nữ thế nào thì nàng vẫn là sư tỷ của hắn.

Mà Đại sư tỷ cũng đã hối hận về chuyện lúc trước mình làm, vậy tại sao không thể cho nàng ấy một cơ hội hối cải, sửa đổi làm lại cuộc đời?

"Thật sao?"

"Nếu ta vẫn giết nàng thì ngươi sẽ làm gì?"

Thiên Lộc Huyền Nữ chỉ mỉm cười hỏi, thậm chí cho người ta một loại cảm giác như gió xuân thổi tới vậy.

Hết chương 1283.
Bạn cần đăng nhập để bình luận