Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1715: Tử cục

Chương 1715: Tử cục

“Cuối cùng cũng tới rồi sao?”

Sâu bên trong không gian hắc ám, Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn trên vương tọa nhìn một màn trước mắt này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt…

Mà sau khi tiếng nói của hắn vừa dứt, từ sâu bên trong không gian này vang lên một âm thanh trầm đục, từng đạo xiềng xích kinh khủng lao ra trực tiếp xuyên thủng toàn bộ mọi thứ.

Sau đó, những xiềng xích này lan tràn, mỗi một sợi đều thô to như một ngọn núi, phảng phất như được đúc thành từ vô thượng tiên kim với màu sắc khác nhau, lấp lóe bất hủ quang huy nhàn nhạt lao về bát phương trong thiên địa như muốn hấp thu bản nguyên của thế giới này.

“Đại nhân, vậy ta cũng ra tay nhé?”

Thấy thế, trong lòng chân thân của Thiên Đạo ý chí run lên, vội vàng chắp tay nói.

Hắn hiểu Cố Trường Ca đã bắt đầu rút bản nguyên của thế giới này ra, dự định hiến tế thế giới này, tất cả sinh linh đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng.

Muốn bản nguyên của một thế giới thành thục là một chuyện khó khăn cỡ nào.

Cho dù là hắn thì cũng phải hao tâm tổn sức thiên tân vạn cổ mới tìm được một cơ hội như thế, dự định thừa dịp lần này phá vỡ phong ấn để ngưng luyện ra thế giới bản nguyên, từ đó bước tới một bước cuối cùng.

Nhưng hết thảy những thứ này đều được bố trí riêng cho Cố Trường Ca.

“Động thủ đi.”

Nói xong, sâu trong đôi mắt không có chút chập chờn nào.

Hắn chỉ ngưng luyện thế giới bản nguyên, còn chuyện hiến tế thế giới này cũng không liên quan tới hắn.

Cho nên mặc dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ chỉ rơi lên bản thể của Thiên Đạo ý chí.

Chờ lấy được thế giới bản nguyên, đến lúc đó việc xóa sổ Thiên Đạo ý chí cũng chỉ là một việc tiện tay mà thôi.

Hạo kiếp ập xuống, thiên địa luân hồi lặp đi lặp lại cũng chỉ là thuận theo quy tắc trật tự.

Cho đến vô số năm sau, thế giới này lại được mở ra từ hỗn độn, hết thảy sẽ thai nghén một lần nữa, dù sao thì đây mới là luân hồi.

“Đã như vậy thì bắt đầu thôi, ta đợi ngày này đã quá lâu rồi.”

Nghe vậy, gương mặt chân thân của Thiên Đạo ý chí hiện lên vẻ uy nghiêm, nhìn qua toàn bộ sự hủy diệt tràn ngập tuyệt vọng rồi bắt đầu chấp chưởng quyền hành của Thiên Đạo, thôi động diệt thế ma bàn ào ạt nghiền ép xuống.

Một làn khói đen vô cùng vô tận từ nơi này tràn ngập ra, trong nháy mắt liền bao phủ ngàn vạn dặm cương vực.

Vào thời khắc này, rốt cuộc Kiếm Huyền đại thế giới cũng đi đến cuối con đường.

Diệt thế ma bàn to lớn đến vô cùng vô tận không thấy được giới hạn ầm ầm rơi xuống từ chân trời, chậm rãi thôi động ma diệt toàn bộ vết tích và quy tắc.

Tất cả sinh linh và tu sĩ đang kêu rên, đang vỡ vụn mục nát, hết thảy đều về với cát bụi, máu đen đầy trời tựa như địa ngục nhân gian.

“Rốt cuộc đây là cái gì?”

Lúc này, bên trong đại quân của thượng giới là một mảnh khủng hoảng, tất cả mọi người đều đang sợ hãi.

Cho dù là tồn tại Chuẩn Đế cũng bị loại khí tức ở nơi này nghiền ép rồi bị khói đen nhấn chìm, sau khi kêu rên thì lựa chọn tự bạo, muốn thoát khỏi sự khủng bố này.

Khắp nơi đều là cảnh tượng diệt thế khiến người người kinh hãi.

Bỗng nhiên có tế văn cổ lão sáng lên từ khắp bốn phương tám hướng, kèm theo từng vệt huyết sắc hào quang trùng thiên, tràn ngập những âm thanh tuyệt vọng kêu thảm, từng đám tu sĩ và sinh linh không kịp tránh né, tất cả đều hóa thành năng lượng tràn vào đại địa.

Tế văn kì dị bị thiêu đốt, hóa thành hoa văn lan tràn tới bát phương trong thiên địa.

Sơn phong sụp đổ, đại địa nứt gãy, thiên khung vỡ tan, đây là một loại cảnh tượng kinh hãi thế tục.

Cùng lúc đó, trong hư không hắc ám có văn tự lấp lóe giống như được tạo thành từ tiên kim lạc ấn, nó còn chói mắt hơn cả ngôi sao.

Đó là tế văn cổ lão.

Trong thời kỳ thượng cổ, lúc hiến tế nhập thiên tiên dân đã tụng niệm văn tự này.

Lúc này, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh tụng kinh vang lên giữa thiên địa, tang thương mà cổ lão, giống như vượt qua kỷ nguyên. Có Thần Ma khổng lồ vô biên ngồi xếp bằng ở dưới chân trời, thương xót chúng sinh.

“Nghĩ cách cứu viện lão tổ của các tộc hoàn toàn chính là mồi nhử để đưa chúng ta vào đây, thừa dịp thông đạo của hai giới đóng lại, mượn sinh mệnh của tất cả mọi người để khơi mào tế văn…”

“Mượn lực lượng tế văn để hiến tế một phương chí cường thế giới, tẩm bổ nơi này.”

“Vậy thì quá mức độc ác rồi, dùng tất mọi người làm chất dinh dưỡng tẩm bổ vật khác! Làm vậy để được cái gì?”

Trên từng chiếc cổ chiến thuyền, sắc mặt tất cả các tu sĩ đều trở nên ngốc trệ, hoảng sợ mà tái nhợt, vô cùng tuyệt vọng.

Cho dù là Chuẩn để thì thần hồn cũng run rẩy, sợ hãi tới cực hạn.

“Ngươi…” Nhìn chằm chằm vào ánh mắt yên tĩnh của Du Phi Nhã, rất nhiều cường giả tức giận, đều là lửa giận và hận ý sau khi bị lừa.

“Ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, chư vị chớ có trách ta.”

Liếc nhìn diệt thế ma bàn đang dần dần tiến tới nơi này, Du Phi Nhã đứng sừng sững trên cổ chiến thuyền, biểu tình phá lệ bình tĩnh.

Rất nhiều người lập tức hiểu hành vi của Du Phi Nhã, đây hoàn toàn là một cái bẫy để dẫn tất cả mọi người tới đây!

Đến bây giờ mới thực sự là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, không ai có thể cứu bọn hắn!

Cho dù là thượng giới biết được chuyện này thì cũng không có cách nào chạy tới cứu viện.

Bọn hắn lạnh cả người, hiến tế cả một thế giới chỉ vì tẩm bổ một vật gì đó, kỳ thực loại chuyện này cũng đã từng xảy ra trước kia.

Nhưng đó là Bất Hủ Chúa Tể rơi vào hắc ám cho nên mới làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này, bởi vì sẽ bị thiên địa phản phệ.

Nhất là loại thế giới cổ lão như Kiếm Huyền đại thế giới, phản phệ sẽ càng kinh khủng hơn.

Đoán chừng là ngay cả Chân Tiên cũng sẽ không chịu nổi, quả thực là không thể tượng tượng được.

Chẳng ai ngờ chuyến hành trình hạ giới này lại trở thành một tử cục, tất cả mọi người đều trở thành chất dinh dưỡng.

Hết chương 1715.
Bạn cần đăng nhập để bình luận