Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1236: Sau này ta nhất định sẽ chém chết ngươi

Chương 1236: Sau này ta nhất định sẽ chém chết ngươi

"Yên tâm, ta nói được thì làm được, đến lúc đó đương nhiên ta sẽ buông tha các ngươi."

Vẻ mặt của Cố Trường Ca vẫn vân đạm phong khinh như cũ, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Hắn đã sớm biết Lâm Vũ sẽ khuất phục.

Thân là khí vận chi tử, dù sao thì người ấy vẫn phải có tình có nghĩa.

Nhưng chuyện này so sánh với cái gọi là đại nghĩa của Bát Hoang thập vực thì thật không có ý nghĩa.

Sau đó, Lâm Vũ cắn răng, không do dự nữa, móc từ trong ngực ra một cái hồ lô màu vàng trong suốt lớn chừng bàn tay.

Phía trên lưu chuyển lên một luồng sương mù màu tím sắc bén giống như kiếm khí.

Từ trong miệng hồ lô không ngừng tràn ra, sau đó lại không ngừng chui vào trong đó.

Từ ngoài nhìn vào có chút kỳ dị, có ba động huyền diệu đang đan xen.

Trong thoáng chốc, đám người nhìn thấy có một thần kiếm bị dính vô số máu tanh, bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong đó bay ra khỏi vỏ.

"Đây chính là Trảm Tiên Hồ Lô của Bát Hoang thập vực sao?"

Đám người Thượng giới cũng cực kỳ chấn động, ánh mắt bị cái hồ lô vàng óng kia hấp dẫn.

Trước lúc này, bọn hắn cũng chỉ nghe nói về truyền thuyết của hồ lô đó.

Trảm Tiên Hồ Lô từng xuất hiện trong giao chiến với Bát Hoang thập vực, nó có thể nói là phát ra hào quang rực rỡ.

Rất nhiều cường giả bị một kiếm bay ra khỏi vỏ, chém đứt thân thể, mất đi tính mệnh, chôn xương trong Giới Bi Hải.

"Cho ngươi."

Lâm Vũ ném Trảm Tiên Hồ Lô cho Cố Trường Ca.

Hắn cũng không dám dùng thủ đoạn đùa nghịch, bởi vì Lục La vẫn còn ở trong tay nam tử ấy, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể lấy đi tính mệnh của nàng.

"Cũng rất sảng khoái."

Cố Trường Ca cười nói, nhận lấy Trảm Tiên Hồ Lô, một đại đạo phù văn màu đen lập tức rơi vào trong đó.

Cũng vào lúc này, hắn có thể cảm giác rõ ràng ý kháng cự đáng sợ từ trong đó truyền đến.

Mặc dù bị chủ nhân Lâm Vũ vứt ra, nhưng nó vẫn kháng cự như cũ, không muốn nhận Cố Trường Ca làm chủ.

Vật nọ không hổ là vật do Tiên Thiên sinh ra, ẩn chứa linh tính kinh người, biết cải thiên vận mệnh, biết được đi theo ai mới có thể không bị nô dịch.

Cố Trường Ca cũng không định lập tức luyện hóa nó mà dùng thủ đoạn đặc biệt phong ấn lại, sau đó trực tiếp ném vào trong không gian trữ vật.

Sau khi làm xong tất cả chuyện đó, hắn mới hứng thú nhìn về phía Lâm Vũ.

"Bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa của ngươi."

Lâm Vũ vô cùng e dè nhìn chằm chằm vào hắn, sợ hắn lật lọng.

"Yên tâm, ta nói được thì làm được."

Cố Trường Ca vung tay lên, cấm chế trên người đám người Hỏa Dung lập tức được giải hết.

Nhưng khi ánh sáng sắp hướng về phía Lục La thì hắn ngừng lại.

"Ngươi có ý gì?"

Nhìn thấy một màn nọ, Lâm Vũ sững sờ, sau đó không hiểu tức giận, trong lòng rất bất an, "Ngươi định lật lọng sao?"

"Ta có thể đảm bảo tha cho bọn hắn một mạng, nhưng ta không nói sẽ bỏ qua cho nàng ta."

Giọng nói của Cố Trường Ca vẫn không có chút chập trùng và biến hóa nào.

Lục La cũng khẽ giật mình, sau đó trong mắt xuất hiện tuyệt vọng nồng đậm.

"Ngươi là đồ hèn hạ vô sỉ."

Trong lòng Lâm Vũ vừa sợ vừa giận, hắn tuyệt đối không ngờ nam tử đấy thả tất cả mọi người nhưng lại không chịu thả Lục La.

Những người còn lại cũng vô cùng chấn động, đồng thời cực kỳ tức giận.

"Nếu ngươi muốn cứu nàng thì nửa tháng sau đến Giới Bi Hải tìm ta."

Sắc mặt của Cố Trường Ca cũng không thay đổi quá nhiều, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông vô bờ một chút, cảm thấy nơi đó có ba động mênh mông đang dần bao phủ đến.

Sau đó, hắn vung ống tay áo lên, sương mù màu vàng mênh mông dâng lên, hóa thành một tia sáng vàng óng khổng lồ, xé rách không gian, mang theo tất cả mọi người rời khỏi nơi đây.

"Lục La."

Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ lên, hắn thật sự là hận đến tận trời.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lục La khi bị Cố Trường Ca bắt đi.

Càng làm cho lòng hắn đau như cắt, giống như có ngàn vạn thanh đao đang đâm vào.

"Thả tiểu thư ra."

Lục Thúy bà bà gầm lên giận dữ, cắn răng đuổi theo, quơ quơ cây xà trượng, đánh ra từng đạo thần hoa, ý định cứu Lục La ra.

Nhưng nam tử đó cũng không quay đầu, giống như không nghe thấy.

A Đại đứng bên cạnh cầm một trường mâu quét xuống, giống như Thiên Phạt từ trên trời giáng xuống.

Thần mang màu đen giống như ngôi sao bao phủ xuống, làm cả người nàng kịch chấn, miệng phun máu tươi, bay rớt ra ngoài, kém chút nổ tung.

Mà ngay một khắc Cố Trường Ca xé rách không gian, uy áp diệt thế kinh khủng mà to lớn từ phía trên trời cao đánh xuống, hóa thành một cột sáng vô cùng vô tận, muốn đánh vào khu vực đó.

"Càn Khôn thần kính khôi phục, hắn định cho chúng ta và đối phương cùng táng diệt ở đây sao."

Có người của Bát Hoang thập vực kịp nhìn thấy một màn này, khuôn mặt đột ngột thay đổi, có loại sợ hãi như gặp phải thiên uy huy hoàng.

"Thật là một người có lòng dạ độc ác!"

Rất nhiều người tức giận, tức giận đến bất bình.

Đây là tu sĩ Bát Hoang thập vực dự định hi sinh bọn hắn lưu đám người Cố Trường Ca ở lại nơi đây.

Đáng tiếc hắn phản ứng rất nhanh, ngay khi cảm giác được khí tức đó thì đã lập tức xé rách không gian, rời khỏi nơi này, cũng không ở lâu.

"Đáng tiếc phản ứng của hắn thật sự quá nhanh, đã như vậy còn mang theo Lục La tiểu thư đi."

Có người thở dài một tiếng, ba động mênh mông trong hư không cũng đang chậm rãi tán đi, cuối cùng cũng vẫn không đánh xuống.

Muốn khôi phục Càn Khôn thần kính cần rất nhiều năng lượng để chống đỡ, sau khi nhìn thấy nam tử nọ rời khỏi thì hiển nhiên bọn hắn sẽ không tiếp tục lãng phí một kích như thế nữa.

"Lục La."

Lâm Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, tan nát cõi lòng, nắm đấm siết chặt, cực kỳ tức giận, con mắt đỏ lên giống như dã thú, "Cố Trường Ca, ngày sau ta nhất định sẽ chém chết ngươi!"

Hắn tức giận vì mình nhỏ yếu và không có đủ sức mạnh.

Nếu hắn cường đại hơn thì sẽ không phải tận mắt nhìn thấy Lục La bị bắt đi như thế!

Hết chương 1236.
Bạn cần đăng nhập để bình luận