Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 880: Tâm ngoan thủ lạt

Chương 880: Tâm ngoan thủ lạt

"Đi theo ta, ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi."

Khóe miệng Cố Trường Ca cong lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Tiêu Nhược Âm rồi buông một câu, lời nói đơn giản, cũng không để ý tới đám người Giang Thần.

Nghe vậy, Tiêu Nhược Âm ngây ngẩn cả người, đôi mắt màu đỏ mỹ lệ làm rung động lòng người bất an nhìn đối phương.

Cuối cùng, nàng cũng không dám từ chối, cắn răng từ từ đứng dậy, cúi đầu, lộ ra một loại cảm giác tuyệt vọng.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca có chuyện tìm nàng, như vậy chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Trước đó rất nhiều đồng bọn của nàng đều mất mạng sau khi bị mang đi.

Trước khi tham gia cuộc tìm kiếm di tích lần này, thật ra thì nàng cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như thế, bằng không cũng sẽ không vội vàng như thế.

Tiêu Nhược Âm không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, cho dù nàng có bình tĩnh như thế nào thì cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối.

Ngay cả súng linh năng dùng để phòng thân cũng bị đối phương lấy mất.

"Nhược Âm, hắn nói với ngươi cái gì vậy?"

Thấy Cố Trường Ca muốn dẫn Tiêu Nhược Âm rời đi, Giang Thần, Ngưu Điền và những người còn lại không khỏi lo lắng hỏi.

"Nhược Âm, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nhất là Giang Thần, khuôn mặt hắn kịch biến, hai tay siết chặt, hắn luôn cảm giác Tiêu Nhược Âm dường như đã biết mình sắp phải trải qua chuyện gì.

Nhưng ngặt nỗi hắn lại không hiểu bọn họ đang nói cái gì, loại cảm giác này giống như vuốt mèo cào tâm.

"Giang Thần..."

Tiêu Nhược Âm quay đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt mang theo chút đau khổ và tuyệt vọng.

Khi nhìn thấy biểu cảm bất lực của nàng, Giang Thần chỉ cảm thấy oanh một tiếng, một cơn lửa giận và không cam lòng xông thẳng lên đầu, khiến hai mắt biến thành màu đỏ sậm. Hắn lập tức đứng bật dậy, ánh mắt tràn ngập cừu hận và phẫn nộ nhìn thẳng Cố Trường Ca.

"Có chuyện gì cứ trút lên người của ta, hãy buông tha Nhược Âm."

Giang Thần không khỏi rống giận, trong khi tất cả mọi người co rúm lại, không dám ra mặt vì Tiêu Nhược Âm thì hắn lại lựa chọn đứng ra.

"A Thần, ngươi tỉnh táo lại đi! Đừng xúc động!"

Ngưu Điền khiếp sợ, vội vàng giữ chặt Giang Thần lại.

Lúc này, đi đắc tội người áo trắng, không phải là muốn tìm chết sao?

Chẳng lẽ hắn không biết sự chênh lệch giữa bản thân và đối phương? Đoán chừng đối phương thổi một cái cũng có thể làm cho cả đám hồn phi phách tán.

Huống chi Tiêu Nhược Âm nghe hiểu lời nói của đối phương, mà bọn hắn lại không hiểu gì cả, ai biết vừa rồi người này nói gì với Tiêu Nhược Âm chứ.

"Giang Thần…."

Tiêu Nhược Âm cảm động nhìn Giang Thần, nhưng giống như nghĩ đến cái gì, nàng cắn răng, khuôn mặt cũng trở nên kiên định, nói: "Ngươi đừng lo cho ta, nhất định phải sống sót."

"Nhược Âm!"

Nghe vậy, hai mắt của Giang Thần càng đỏ, hắn vô cùng phẫn nộ cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tiêu Nhược Âm, trong lòng sinh ra một loại cảm giác sinh ly tử biệt.

Mà những người còn lại, có người thở dài, có người thờ ơ.

Ngay cả bản thân còn khó đảm bảo an toàn, bọn hắn nào còn thời gian rảnh rỗi đi lo lắng cho người khác?

Trong mắt của bọn hắn, Giang Thần cũng quá quá xúc động.

Quả nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc và lo sợ của mọi người.

"Hửm?"

Cố Trường Ca hơi cau mày, trông có vẻ không vui.

Tức khắc, tất cả mọi người cảm thấy một loại cảm giác kinh khủng đến ngạt thở nhào tới trước mặt. Nó giống như trời sập đất lún, hư không xung quanh như bị bơm vào nước nhiễm chì, khiến cho da thịt sắp nứt toạc và nổ tung.

Yết hầu mọi người như bị ai đó bóp chặt.

"Oa..."

Giang Thần đang đứng mũi chịu sào, sắc mặt lập tức trở nên xanh trắng, cả người giống như chết chìm, không thở nổi.

Dưới áp lực kinh khủng kia, hắn không chống chọi được bao lâu thì hai chân đã trở nên mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống đất.

Toàn thân hắn đều toát mồ hôi ướt nhẹp, làm cách nào cũng không thể nhúc nhích được.

Giờ khắc này, làn da, xương cốt, máu thịt, phế phủ giống như bị một lực lượng mạnh mẽ nghiền ép, phát ra âm thanh răng rắc, máu tươi thấm ra ngoài.

Trước mắt hắn chỉ có một màu đỏ sậm, ngay cả mí mắt cũng sắp không thể mở ra được.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, trong lòng kinh hãi đến cực hạn.

"Giang Thần."

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Âm trắng bệch, thấy vậy không khỏi kinh hô, vô cùng lo lắng, nhưng sợ hãi uy áp của Cố Trường Ca, nàng cũng không dám động đậy.

"Sự kiên nhẫn của ta có hạn." Cố Trường Ca vẫn nhẹ nhàng nói bâng quơ một tiếng.

"A Thần..."

Ngưu Điền hoảng sợ nhìn Cố Trường Ca, lúc này cũng không dám động đậy.

Hắn cảm giác như mình bị một loài hung thú khủng bố để mắt, linh hồn không khỏi run rẩy, sau đó hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất giống như Giang Thần.

Cố Trường Ca cũng không định gây khó dễ bọn hắn thêm nữa, ánh mắt vẫn bình thản không gợn sóng, sau đó quay người đi ra địa lao.

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Âm trắng bệch, quay đầu lo lắng nhìn Giang Thần, nhưng nàng không dám dừng lại, nhanh chóng đi theo phía sau Cố Trường Ca.

Nàng cũng không biết kết quả chuyến đi này sẽ như thế nào, là dữ nhiều lành ít, hay cửu tử vô sinh, giờ phút này trong lòng nàng đều là sự tuyệt vọng và bất an.

"Nhược Âm..."

Thấy thế, Giang Thần phát ra một tiếng không cam lòng, hắn vươn tay muốn bắt được cái gì đó, nhưng rốt cuộc lại lực bất tòng tâm.

Ngay sau đó trước mắt hắn là một màu đen kịt, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của đám người Ngưu Điền.

"Chủ nhân, những người này cần xử lý không?"

Hắc Nhan Ngọc đi theo sau Cố Trường Ca, thuận tay đóng địa lao lại, nàng quét nhìn đám người Giang Thần một cái rồi hỏi.

Dưới cái nhìn của nàng, đám người bí ẩn này này trước mặt Cố Trường Ca chẳng khác gì sâu kiến.

Nếu không phải lai lịch của bọn hắn tương đối thần bí, đặt ở bình thường nàng sẽ không nhìn nhiều.

Hết chương 880.
Bạn cần đăng nhập để bình luận