Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1738: Hắc thủ thực sự phía sau màn

Chương 1738: Hắc thủ thực sự phía sau màn

“Từ hôm nay trở đi, Đại Du sẽ đổi chủ.”

Khuôn mặt Du hoàng đại biến, toàn thân đều là hàn khí, chi cảm thấy tứ chi phát lạnh, tay chân lạnh buốt.

Cả người đứng trong sương mù ngập trời, hoàn toàn không dám cử động.

Hắn nhìn Cố Trường Ca đang chầm chậm đi tới, thần hồn phảng phất như bị đông cứng. Hô hấp khó khăn, hắn rùng mình một cái.

Trước lúc này, hắn chưa bao giờ hoài nghi Cố Trường Ca, thậm chí còn muốn nữ nhi Du Phi Nhã tiếp cận với Cố Trường Ca.

Nhưng hắn ngàn lần vạn lần không ngờ tới Cố Trường Ca sẽ hiện thân vào thời khắc này, còn nói ra lời như vậy.

Chẳng lẽ những hắc y nhân tập kích Cố Trường Ca lúc nãy cũng do hắn một tay an bài?

Ngay cả chuyện bị trọng thương cũng chỉ là ngụy trang để che giấu tai mắt người khác?

Nghĩ tới những chuyện này, Du hoàng thực sự tê hết cả da đầu, không nhịn được mà run rẩy.

Cho dù hắn là chủ nhân của bất hủ tiên triều thì cũng có cảm giác sợ hãi, rốt cuộc đây là thủ đoạn kinh khủng tới cỡ nào mới có thể chưởng khống hết thảy từ trong bóng tối.

“Không nghĩ tới người phía sau lại là Cố Trường Ca.”

“Xem ra lần đại loạn gần đây cũng do một tay ngươi thúc đẩy?”

“Ngươi mới chính là hắc thủ phía sau màn? Ngươi vậy mà lại ẩn tàng sâu như vậy, ta thực sự không nghĩ ra, không nghĩ ra…”

“Cố Trường Ca, ngươi mới là mối họa lớn nhất của chư thiên thượng giới.”

Suy cho cùng Du hoàng cũng không phải thường nhân, cười thảm một tiếng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn hai người Du Thiên Chính và Cố Trường Ca, trầm giọng nói.

Hắn biết với tính cách của Cố Trường Ca thì tất nhiên nếu đã dám quang minh chính đại hiện thân như vậy thì chắc chắn là có chỗ dựa vững chắc, cũng không lo lắng hắn sẽ đào tẩu.

Trận chiến tối nay, e rằng hắn dữ nhiều lành ít.

Thực lực của Cố Trường Ca rất cường đại, thậm chí có thể chém giết Thiên Đạo ý chí, muốn giết hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trừ phi hắn có thể để trấn quốc chi khí trong tay khôi phục hoàn toàn thì mới có thể mơ tưởng chống lại Cố Trường Ca.

“Xem ra ngươi cũng không hề ngu xuẩn, đáng lẽ Đại Du này nên giao cho ta từ sớm.”

Du Thiên Chính nhanh chóng nuốt mấy viên thần dược khôi phục thương thế, toàn thân lập lòe hào quang, khí tức nhanh chóng khôi phục, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.

Cố Trường Ca hiện thân ở nơi này, hắn thấy mọi thứ đều sẽ trở thành kết cục đã định, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Cho dù Du hoàng có thiên đại thủ đoạn thì cũng chỉ có thể nuốt hận, máu tươi thấm đẫm nơi đây.

“Quả nhiên ngươi đã sớm nương nhờ Cố Trường Ca. Ngươi làm vậy là có ý định chắp tay dâng cương vực của Đại Du cho hắn sao?”

Nghe nói như vậy, trên mặt Du hoàng cực kì tức giận, lời nói có một phần hận ý, càng nhiều hơn là không cam lòng.

Nếu không có Cố Trường Ca quấy nhiễu trận chiến này thì bây giờ hắn đã đánh chết Du Thiên Chính rồi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?

Nói cho cùng thì hết thảy đều là do hắn quá ngu xuẩn, bị Cố Trường Ca đùa bỡn trong tay, không hề hay biết Cố Trường Ca mưu đồ làm loạn.

Ánh mắt Cố Trường Ca thâm thúy mà lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nói: “Muốn tự sát hay là muốn ta ra tay?”

“Trước kia hắn nên tin tưởng lời nói của Phi Nhã.”

Sắc mặt Du hoàng khó coi, trong lòng vô cùng hối hận. Nghĩ tới trước đây Du Phi Nhã nhắc nhở hắn dè chừng Cố Trường Ca.

Nếu Cố Trường Ca giả vờ trọng thương, vậy những chuyện xảy ra ở Kiếm Huyền đại thế giới chỉ sợ cũng ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Kẻ thành đạo của các tộc táng diệt như thế nào đã trở thành một bí ẩn.

“Nhiều lời vô ích, hôm nay ta liền giết người, cho dù là ai thì cũng không cứu nổi ngươi.”

Du Thiên Chính giận dữ hét lên một tiếng, khí huyết toàn thân sôi trào hừng hực, phù văn vô cùng vô tận hiện lên muốn đánh tới Du hoàng.

Ầm!

Nơi đây nổ tung một lần nữa, ba động mênh mông giống như muốn tái diễn lại phương càn khôn

“Giết! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!”

Du hoàng tự hiểu hôm nay bản thân khó tránh khỏi cái chết, gầm thét một tiếng, huyết quang vô tận bộc phát. Hắn muốn dùng toàn lực để khôi phục trấn quốc đạo kiếm.

Vô tận kiếm quang trực tiếp chém vào không trung tựa như bổ ra hắc ám.

Chỗ sâu trong thiên khung tràn ngập hỗn độn Long khí, đạo kiếm nở rộ ánh sáng rực rỡ.

Phong mang như ẩn như hiện, chìm chìm nổi nổi tựa như hoàng đạo chi khí rủ xuống lúc mới bắt đầu khai thiên tích địa, muốn bảo vệ Du hoàng.

Đây là trấn quốc chi khí thuộc về Đại Du tiên triều, phương pháp tế luyện cực kỳ đặc biệt, so với Tiên Khí thì cũng không thua kém bao nhiêu.

Lúc này, thần chi bên trong bị Du hoàng dùng tiên huyết đánh thức, quang hoa rực rỡ che đậy Bát Hoang, muốn lao ra ngoài giết hết tất cả kẻ địch, trấn áp thiên hạ.

Ong!

Nhưng sau một khắc, bỗng nhiên trong hư không có phù huyền thần bí mà cổ phác bay ra, tràn ngập đại đạo chi lực giống như một hắc động thôn thiên, trực tiếp khiến cho trấn quốc chi kiếm không ngừng run rẩy.

Thần chi ở bên trong muốn hồi phục cũng dần dần yên tĩnh.

“Rốt cuộc đây là thứ gì…”

Du hoàng kinh hãi tột độ, âm thanh cũng ẩn chứa sự sợ hãi. Cho dù hắn có thi triển loại thủ đoạn nào, muốn liên hệ với thần chi ở bên trong thì cũng tốn công vô ích.

Loại thủ đoạn này quả thực là huyền diệu khó lường, không thể tưởng tượng nổi.

“Sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn muốn chống cự? Không biết sống chết.”

Thanh âm Cố Trường Ca lạnh nhạt, giơ tay lên tìm kiếm, ánh mắt thâm thúy tựa như ẩn chứa một mảnh hãn hải tinh vực sâu không thấy đáy.

Hư không ở phía trước lập tức đứt gãy, cương phong vô cùng vô tận xông ra, hỗn độn quang nổ tung nát bấy tất cả vật chất hữu hình.

Cả người Du Thiên Chính phát lạnh, cảm giác bản thân thật nhỏ bé hèn mọn, nếu tránh né thì chắc chắn sẽ bị dư chấn của một chưởng này đánh chết.

Đây chính là thực lực chân chính của Cố Trường Ca sao?

Hắn vô cùng sợ hãi, thực sự hiểu rõ cái gì mới gọi là tuyệt vọng.

“A…”

Tim gan Du hoàng như muốn vỡ ra, hắn kêu gào thành tiếng, quanh người có ức vạn đạo Long khí xoay quanh. Pháp tắc chi hải đang sôi trào, tất cả đồ án trên ống tay áo của áo bào muốn khôi phục. Đây chính là một kiện cổ bảo đang muốn hiển hóa ra ngoài chống lại một kích này.

Nhưng đối mặt với một chưởng của Cố Trường Ca thì trông nó vẫn có vẻ tái nhợt, trong nháy mắt liền hỏng mất, hóa thành bụi phấn khắp trời.

Đây là khoảng cách áp chế tuyệt đối, giống như khoảng cách giữa tiên nhân và phàm nhân vậy.

Hết chương 1738.
Bạn cần đăng nhập để bình luận