Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1615: Cho ngươi thời gian suy nghĩ

Chương 1615: Cho ngươi thời gian suy nghĩ

Thác Bạt Tiêu Dao sầm mặt lại, bất luận là Du Phi Nhã hay là bọn người Thác Bạt Quỳnh Linh thì đều là điểm yếu của hắn.

Tuy nhiên hắn đã sớm có ý định ngọc đá cùng vỡ, bèn nói với giọng điệu kiên định.

“Nếu như Cố Trường Ca ngươi muốn lấy bọn hắn ra uy hiếp ta, vậy thì từ bỏ suy nghĩ đó đi, đến lúc đó khi ta tự hủy Kiếm Thai, ngươi nằm mơ mà gom đủ bảy kiện Chưởng Thiên Khí.”

“Ngươi vĩnh viễn cũng đừng hòng có được Chưởng Thiên Kiếm.”

Mặc dù đây là lựa chọn bất đắc dĩ nhất, cũng là lựa chọn duy nhất, nhưng một khi sự việc phát triển đến một bước kia, đương nhiên Thác Bạt Tiêu Dao hắn sẽ không lưu tình chút nào.

Hiện tại hắn chắc chắn Cố Trường Ca đánh chủ ý lên Chưởng Thiên Kiếm sẽ không dám làm gì được hắn.

"MỘT?"

Cố Trường Ca híp mắt, sau đó cười đứng lên, vẫn tỏ vẻ không thèm để ý như cũ: “Vậy theo ý ngươi, ta cùng lắm thì không cần Chưởng Thiên Kiếm nữa. Nhưng mà về sau thân nhân và ý trung nhân của ngươi sẽ phải trả giá đắt vì lựa chọn ngu dốt của ngươi hôm nay.”

“Ngươi phải biết là ta có ngàn vạn thủ đoạn để các nàng hối hận vì đã sống trên cõi đời này.”

“Có lẽ không cần ta nhiều lời, ngươi cũng có thể nghĩ đến.”

Mặc dù Cố Trường Ca nói những lời này một cách hời hợt, nhưng Thác Bạt Tiêu Dao lại cảm nhận được một cỗ hàn khí đáng sợ đánh tới, làm hắn rùng mình, không nhịn được run rẩy.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Thác Bạt Tiêu Dao cực kỳ khó coi, hắn rơi vào trầm mặc.

Kỳ thực những gì mà Cố Trường Ca nói tới cũng chính là chuyện hắn lo lắng nhất, lúc trước cũng đã từng nghĩ qua.

Đối với Cố Trường Ca mà nói, Chưởng Thiên Kiếm chỉ là ngoại vật, bây giờ hắn đã đứng ở đỉnh phong nhất của thượng giới, cho dù không chiếm được Chưởng Thiên Kiếm cũng không thiệt hại cái gì.

Nhưng mà Du Phi Nhã, Thác Bạt Quỳnh Linh, Thác Bạt Tinh Vũ bọn họ lại là cái ngưỡng mà Thác Bạt Tiêu Dao không thể vượt qua, là vảy ngược, là điểm yếu của hắn.

Bời vì trùng sinh, hắn cảm thấy kiếp này của chính mình có thể báo thù cho nên vẫn ẩn nhẫn tới tận bây giờ.

Nhưng Cố Trường Ca lại nhìn thấu được lớp ngụy trang của hắn, lúc đối mặt với Cố Trường Ca, hắn mới hiểu được chênh lệch giữa hai người lớn tới mức nào.

Đây quả thật khiến người tuyệt vọng, những năm này hắn đã bỏ ra rất nhiều cố gắng rất nhưng cũng không phát huy được bất cứ tác dụng gì...

Nếu hắn lại tiếp tục cố chấp, tuyệt đối sẽ nối gót theo kiếp trước.

Nhưng nếu cứ như vậy mà khuất phục Cố Trường Ca thì hắn không cam tâm, hiện tại rất nhiều thù hận ở kiếp trước đều hiện rõ mồn một trước mắt.

“Ta sẽ cho ngươi thời gian cân nhắc.”

“Lần sau lúc ta tới tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn.”

Cố Trường Ca chú ý tới sắc mặt của Thác Bạt Tiêu Dao âm tình bất định, cười nhạt một tiếng, biết được trong lòng hắn đang dao động.

Bảy kiện Chưởng Thiên Khí, trong tay hắn đã có sáu cái, bất luận như nào hắn đều phải có được Chưởng Thiên Kiếm này.

Thác Bạt Tiêu Dao đem sinh tử của hắn buộc chung một chỗ với Chưởng Thiên Kiếm, vậy đương nhiên hắn cũng phải có biện pháp giải quyết.

Cho dù là không có cách nào đi nữa hắn cũng phải nghĩ ra được giải pháp.

Nghe nói như thế, thần sắc trên mặt Thác Bạt Tiêu Dao lại một lần nữa âm tình bất định.

Hắn biết rõ dù mình dùng cách gì đi nữa thì cũng không thể bảo toàn được Chưởng Thiên Kiếm. Giữa Chưởng Thiên Kiếm và thân nhân cùng với hồng nhan, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Nếu không phải gặp Cố Trường Ca sớm như vậy, hắn vẫn còn lựa chọn khác. Tuy nhiên hiện tại đã không phải việc mà hắn có thể quyết định.

Thác Bạt Tiêu Dao lập tức hít sâu một hơi.

“Chưởng Thiên Kiếm đã hòa thành một thể với ta, ta có thể mượn uy năng của nó, nhưng cũng không có biện pháp tách nó ra khỏi cơ thể.”

“Thượng giới bây giờ cũng không có bất cứ biện pháp giải quyết nào, kể cả ta.”

Nghe vậy Cố Trường Ca nhíu mày lại, nụ cười trên mặt dần tắt nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi?”

Dứt lời hắn đi đến phía trước dò xét, trong lúc thần tình Thác Bạt Tiêu Dao có chút hoảng sợ, phá vỡ kiếm ý ở trước mặt hắn, bóp chặt cổ họng hắn nhấc lên như một con gà.

Ngay lập tức, Thác Bạt Tiêu Dao cảm giác mình sắp không thở được.

Hàn khí kinh khủng cuốn tới, phảng phất như thâm uyên bao la một mảnh đè ép xuống, làm thần hồn hắn run rẩy, da thịt gần như là nứt ra.

Xương cốt toàn thân trên dưới răng rắc vang dội, cột sống như bị đè gãy. Tiên huyết từ thất khiếu chảy ra, ánh mắt hắn trở nên mơ hồ.

“Ta…có thể lấy đạo tâm phát thệ. Lời ta nói không hề có nửa câu dối trá.”

Thác Bạt Tiêu Dao sắc mặt trắng bệch, thần hồn run rẩy, sợ hãi sẽ đối mặt với cái chết một lần nữa.

Hắn vừa ho ra máu vừa trả lời đứt quãng.

“Phải không?”

Cố Trường Ca khôi phục sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.

Lúc này hẳn là Thác Bạt Tiêu Dao không có gan dối gạt hắn.

Thực ra loại tình huống này có chút ngoài dự liệu của hắn.

Thác Bạt Tiêu Dao cũng là một người tàn nhẫn, vì đề phòng Chưởng Thiên Kiếm bị đoạt đi mà không tiếc ra hạ sách này.

Thế nhưng Cố Trường Ca nghĩ tới Tạo Hoá Tiên Chu, nếu lấy Thác Bạt Tiêu Dao để luyện kiếm mà nói, vậy thì có thể tế luyện ra Chưởng Thiên Kiếm hay không?

Thân là Vận Mệnh đại tế ti, nói không chừng Tiêu Nhược Âm sẽ có biện pháp…

Hết chương 1615.
Bạn cần đăng nhập để bình luận