Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1218: Thật là một nhân vật đáng sợ

Chương 1218: Thật là một nhân vật đáng sợ

"Bọn hắn đã tiến vào, chúng ta cũng đi theo sao?"

Sau khi Sở Hạo chờ người của Thái Thượng động thiên đi vào vùng đất mịt mờ phía trước kia.

Đám người Lâm Vũ, Lục La mới xuất hiện một bên giữa rừng núi.

Người nói chuyện chính là một nam nhân trẻ tuổi tên là Hỏa Dung.

Hắn có một mái tóc màu đỏ như một đoàn hỏa diễm cháy hừng hực.

Ngay cả con mắt cũng loé lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, chảy xuôi Hỏa Thần huyết mạch, vô cùng nóng rực.

"Không vội, với tính cẩn thận của đối phương, rất có thể đang ở lối vào, cứ chờ một chút."

"Chúng ta vẫn nên cẩn thận một ít cho thỏa đáng, với chút thời gian ấy bọn hắn cũng không thể tìm được cái gì."

Nghe vậy Lâm Vũ lắc đầu nói, cũng không sốt ruột, có vẻ rất là cẩn thận.

Hắn có thể đi đến hôm nay, ngoại trừ Thần Bí Diễn Võ Không Gian, chính là nhờ vào sự cẩn thận khác với người bình thường.

Cho nên hắn cảm thấy lại chờ thêm một chút nữa mới tốt.

"Đã như vậy, chúng ta nghe theo lời của Lâm Vũ huynh."

Lục La thần nữ mỉm cười nói.

Nàng có thân hình cao gầy, một thân váy dài màu xanh nhạt, dung nhan vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Đôi mắt của nàng là màu đen nhạt, cả người tràn ngập một cỗ khí tức tự nhiên tươi mát.

Nghe nàng nói xong, các nam nữ trẻ tuổi còn lại gật đầu đồng ý, không nói thêm gì, vẫn giấu kín tại chỗ.

Mấy vị lão giả khen ngợi nhìn về phía Lâm Vũ.

Đến một bước này mà hắn không có bất kỳ xúc động, mọi thứ phải bày mưu rồi mới hành động, vô cùng trầm ổn.

Thế hệ trẻ tuổi Bát Hoang thập vực có thể sánh ngang với hắn, có thể nói ít càng thêm ít.

"Nếu như Lâm Vũ không có ngã xuống, tương lai chắc sẽ sừng sững đứng trên đỉnh cao của Bát Hoang thập vực chúng ta, quét ngang vô địch."

Trong khi họ đang cảm thán thì thấy phía chân trời xa xôi có một bóng đen khổng lồ như ngọn núi, nhanh chóng bay về nơi đây như sao băng.

"Đó là cái gì?"

Một đám lão giả nhướng mày, đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt kinh ngạc, cảm nhận được một loại uy áp kinh khủng từ chân trời bên cạnh quét xuống.

Tâm thần tất cả mọi người hoảng sợ, nhịn không được phát run.

Còn mấy người nam nữ trẻ tuổi thì khuôn mặt trắng bệch, suýt nữa ngạt thở, hai chân như mềm nhũn ra.

Cũng may một vị lão giả vung ống tay áo lên, phù văn biến mất, giúp bọn hắn chặn lại uy nghiêm tràn ngập kia, nếu không hiện tại bọn hắn sẽ không nhịn được sẽ quỳ bái xuống.

Đó là uy thế không gì sánh kịp, dù đang cách rất xa cũng khiến cho da thịt người ta như muốn nổ tung.

"Một con hung thú có cảnh giới Chí Tôn!"

Sắc mặt của Lâm Vũ trở nên vô cùng trầm trọng, gần như gằn từng chữ một.

"Tam Thủ Hắc Giao, tại sao hung thú khủng bố như vậy lại đi vào nơi đây?"

Bọn hắn rất chấn động, cẩn thận từng li từng tí ẩn nấp khí tức của bản thân, không dám tiết lộ ra ngoài, sợ khiến cho con hung thú kia chú ý tới.

"Phía trên đầu của Hắc Giao có một bóng người đang ngồi xếp bằng."

Lục La thần nữ lên tiếng, ở trong tròng mắt mang theo thần mang nhàn nhạt, giọng nói vô cùng ngưng trọng, "Ta không thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được lực lượng của hắn kinh khủng mênh mông, chúng ta không phải là địch thủ của người nọ."

Lâm Vũ gật đầu, trong lòng sinh ra một loại cảm giác quái dị.

Hình bóng mờ ảo kia dường như có nhân quả rất lớn với hắn, mặc dù cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy hình dáng của đối phương.

Ong!!

Từng đường vân thần bí hiển hoá trong đôi mắt của hắn, dường như hóa thành từng đạo quy tắc.

Hắn vận chuyển Thiên Nhãn thần thông, muốn nhìn rõ hình bóng người kia đang ngồi xếp bằng trên Tam Thủ Hắc Giao là ai.

Nhưng ngoại trừ ảo ảnh mơ hồ thì cái gì cũng thấy không rõ.

Đối phương giống như ở một thế giới khác, chính là thần duy nhất giữa trời đất, cường đại, thần bí, không thể tưởng tượng nổi.

Hắn muốn nhìn rõ hơn nữa, nhưng lại không nhịn được kêu lên một tiếng, sau đó hắn bị phản phệ, hai mắt đau nhói, chảy ra máu đỏ.

"Lâm Vũ!" Lục La thần nữ có chút quan tâm nhìn hắn một cái.

Lâm Vũ khoát tay áo nói, "Ta không sao."

"Thật là một nhân vật đáng sợ, còn mạnh hơn đám người vừa mới đi vào kia không biết bao nhiêu lần."

"Nếu như lão phu không có nhìn lầm, con Tam Thủ Hắc Giao kia chắc là bá chủ của một vùng Giới Bi Hải, kết quả bây giờ lại bị bắt tới làm tọa kỵ."

Một vị lão giả nặng nề nói, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, kiêng kị đến cực hạn.

Những người còn lại cũng lộ ra thần sắc khó có thể tin.

Ở địa phương này, lại gặp được nhân vật khủng bố như vậy, thực lực người ấy tuyệt đối phải có cấp bậc từ Chí Tôn cảnh trở lên.

"Ta cảm giác người vừa rồi có lẽ có nhân quả rất lớn với ta."

Lâm Vũ nặng nề nói, tâm tư càng thêm trĩu nặng.

Lục La thần nữ biết hắn đang lo lắng cái gì, không khỏi an ủi, "Ngươi đừng nghĩ như vậy, chúng ta còn trẻ, sớm muộn gì sẽ đuổi kịp sự tồn tại kia. Nhưng xem ra lần này tiến vào bên trong càng phải chú ý hơn nữa."

Trong mắt của họ, hình bóng kinh khủng ngồi xếp bằng trên Tam Thủ Hắc Giao nhanh chóng biến mất ở phiến không gian mịt mờ kia.

Có lẽ đối phương đã nhìn thấy bọn hắn, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ xem bọn hắn như một bầy kiến hôi mà thôi.

"Ta liên lạc tộc thúc của chúng ta, hắn cũng đang ở gần đây. Chúng ta đi vào trước, nếu một lát gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể nhanh chóng đến trợ giúp chúng ta."

Một người nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt nặng nề.

Hắn cảm giác được một loại sợ hãi, lo lắng, thậm chí đã nghĩ tới việc dừng bước ở đây.

Những người còn lại nghe vậy cũng gật đầu, bắt đầu nghĩ đường lui.

Bất kể nói thế nào, sau khi chính mắt nhìn thấy thân ảnh kinh khủng kia, không có người nào có thể bình tĩnh được nữa.

Người đó hiển nhiên là nhân vật kinh khủng bên phía Thượng giới, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì mà tới đây.

Nhưng nếu như gặp phải đối phương, bọn hắn tuyệt đối sẽ dữ nhiều lành ít, khó mà bỏ trốn được.

"Đi thôi."

Một vị lão giả có sắc mặt ngưng trọng sau khi cảm giác được khí tức kinh khủng ấy biến mất, lúc này mới có dũng khí xuất hiện.

Tiếp theo bọn người Lâm Vũ, Lục La cẩn thận từng li từng tí tới gần phiến không gian mịt mờ ấy, sau một trận trời đất quay cuồng, hình bóng của mọi người chậm rãi biến mất ở trong đó.

Hết chương 1218.
Bạn cần đăng nhập để bình luận