Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 988: Trường Ca xin cáo từ trước

Chương 988: Trường Ca xin cáo từ trước

"Cố Trường Ca, rốt cuộc ý của ngươi là gì? Muốn chém giết, muốn róc thịt hay gì khác thì cứ làm đi, Bạch mỗ tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ là một chút."

Giờ phút này, sắc mặt của Bạch Côn đã lạnh xuống, không còn lá mặt lá trái với Cố Trường Ca nữa, giọng điệu rất kiên cường.

Hắn cảm giác Cố Trường Ca còn có mục đích riêng, không phải đơn giản chỉ là vì trả thù hắn.

Nhưng hắn cũng không muốn liên lụy đồ đệ và nữ nhi của mình.

"Không có ý gì hết, ta chỉ là hơi hiếu kì, rốt cuộc thì vừa rồi ngươi đã bàn giao cái gì?"

"Hai người kia trốn thật mau, hẳn là ngươi đã cho bọn hắn hộ thân phù, cho nên lúc này mới có thể chạy thoát ngay dưới mí mắt ta."

Cố Trường Ca hơi mỉm cười, giống như vừa liếc mắt một cái đã thấy rõ suy nghĩ trong lòng Bạch Côn.

Mặc dù vừa rồi hắn đã đoán được vài phần, nhưng vẫn còn hơi đánh giá thấp thủ đoạn của Bạch Côn, không ngờ lại có thể để cho hai người kia ẩn giấu khí tức, chạy thoát trước mắt rất nhiều tu sĩ và sinh linh.

Không thể không nói, thủ đoạn này khiến Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, cũng làm cho hắn sinh ra tâm tư lưu lại cho Bạch Côn một mạng.

Đương nhiên, Cố Trường Ca không hề lo lắng quyết định này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.

Hai người kia có thể trốn được nhất thời, nhưng không thể trốn được cả đời.

Chỉ cần Bạch Côn ở trong tay hắn, như vậy hắn sẽ có biện pháp làm cho cho hai người kia hiện thân.

"Ngươi có ý gì? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì cả?"

Bạch Côn lạnh lùng nhìn Cố Trường Ca, mặc dù hắn mù, nhưng mà tâm không mù.

"Không hiểu cũng không sao cả."

"Ngươi chỉ cần hiểu một việc, cho dù hôm nay ngươi có muốn chết thì cũng không thể chết được."

"Từ nay về sau, tính mạng của ngươi chính là của ta."

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, sau đó lập tức ra tay, lòng bàn tay hắn có phù văn màu đen lấp lóe, quy tắc rủ xuống ở giữa như chớp giật, trực tiếp chụp về phía bụng của Bạch Côn.

"Đây là cái gì…"

Bạch Côn biến sắc, hắn còn chưa kịp chống lại thì đã cảm giác được một cỗ lực lượng quỷ dị xuyên thấu phế phủ và cốt nhục của hắn, cuối cùng rơi xuống Linh Hải.

Cỗ lực lượng quỷ dị này thật đáng sợ, mang theo tham lam và ác ý dày đặc, tựa như là có sinh mệnh, cắm rễ trong Sinh Mệnh Chi Luân.

Nó giống như là bện một tấm lưới màu đen to lớn, nháy mắt đã phong bế Linh Hải của Bạch Côn.

Một cỗ cảm giác tĩnh mịch, khô kiệt chi ý lan tràn, đang không ngừng nuốt chửng pháp lực của hắn.

"Đây là bí thuật gì..."

"Ngươi phong bế tu vi của ta!"

Bạch Côn tức giận sôi sục, xúc động thương thế, không khỏi phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cố Trường Ca nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không để ý nhiều.

Hắn quay người đi xuống dưới lầu, đồng thời phân phó, "Toàn lực điều tra Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, đồng thời áp giải Yêu Sư Bạch Côn trở lại Chân Tiên thư viện."

Xuân Phong Bích Ngọc Lâu tuyệt đối có quan hệ không ít với Bạch Côn.

Điều này không thể nghi ngờ.

Nếu Cố Trường Ca đoán không lầm, một trong hai người đào tẩu vừa rồi có một người là đồ đệ của Bạch Côn.

Về phần một người khác, tuyệt đối có quan hệ với Xuân Phong Bích Ngọc Lâu.

Về phần thân phận là gì thì còn phải đợi điều tra.

Nếu như điều tra không có kết quả thì hắn đành phải động thủ lục soát hồn của Bạch Côn.

Nghe đến lời này, tròng mắt của Bạch Côn không khỏi co rụt lại, không ngờ sau khi Cố Trường Ca bắt được hắn thì vẫn không chịu buông tha, còn muốn tiếp tục điều tra Xuân Phong Bích Ngọc Lâu.

Trong lòng của hắn không khỏi có chút lo lắng.

Mặc dù mấy năm nay Bạch Liên Nhi chưa hề lộ diện trước mặt người khác, gần như không có ai biết chủ nhân thần bí sau lưng Xuân Phong Bích Ngọc Lâu là nàng.

Nhưng Cố Trường Ca có rất nhiều thủ đoạn, ai biết hắn sẽ điều tra ra được hay không?

Sau đó, yêu sư Bạch Côn bị bắt, tu vi bị phong, bị một đám kỵ sĩ áp giải đi ra, trực tiếp ném vào nhà tù chuẩn bị trước đó.

Nhìn thấy một màn này, tu sĩ và sinh linh cả tòa Bắc Trạch cổ thành cũng cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, mọi người yên tâm rất nhiều, ngọn núi lớn treo ở trên đỉnh đầu kia cũng rơi xuống đất.

Nếu không thì ai đối mặt với loại tồn tại như Cố Trường Ca đều phải run sợ, rụt rè.

"Chuyện hôm nay khiến chư vị bị sợ hãi, Trường Ca thật là có chút băn khoăn."

Khi rời đi Bắc Trạch cổ thành, Cố Trường Ca cười nói với đám người Bắc Trạch thành chủ đến đưa tiễn mình.

"Trường Ca thiếu chủ nói đùa, Yêu Sư Bạch Côn không biết sống chết dám đối nghịch với ngài, chúng ta phối hợp ngài điều tra là chuyện nên làm."

Bọn người Bắc Trạch thành chủ vội vàng khoát tay nói, thái độ rất khiêm tốn.

"Hơn nữa mười ba đạo tặc làm hại nhiều năm, ngài tiêu diệt bọn đạo tặc cũng là một việc công đức."

Đám người không khỏi thay phiên nhau tán thưởng, mặc dù nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng lúc này lại không ai dám nhiều phàn nàn một câu.

"Nếu đã như vậy, Trường Ca xin cáo từ trước."

Cố Trường Ca mỉm cười, không thèm để ý những thứ này, thần thái từ đầu đến cuối đều lộ vẻ phong thần như ngọc, nhĩ nhã hữu lễ.

Nói xong lời này, hắn thoáng nhìn qua nơi nào đó trong hư không.

Ngay lập tức, nơi đó vang lên một tiếng rắc rắc, giống như cái gì đó bị đứt gãy.

Sau đó, Cố Trường Ca mang theo đại quân, trùng điệp rời đi, không hề dừng lại.

Bọn người Bắc Trạch thành chủ vẫn luôn đưa mắt nhìn Cố Trường Ca rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng dáng thì mọi người mới thở phào một hơi, trở về thành trì.

Bắc Trạch cổ thành bắt đầu náo nhiệt và ồn ào như xưa, nhưng ngày hôm nay lại làm cho tất cả mọi người khắc sâu vào trong ký ức, cho dù đến chết cũng khó có thể quên được.

Hết chương 988.
Bạn cần đăng nhập để bình luận