Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2222: Toan tính của Nghịch Trần (2)

Chương 2222: Toan tính của Nghịch Trần (2)

Đương nhiên, Vương Vô Thương vẫn chưa xuất hiện trước mặt hai vị Tiên Vương. Lần này, sau khi đi dự tiệc của Nguyệt vương về, hai vị Tiên Vương lão tổ liền bắt đầu bế quan, im lặng không nói đến chuyện đã xảy ra ở chỗ của Nguyệt vương.

Song mấy ngày nay, ngoại trừ Vương gia thì các Tiên Vương thế gia khác cũng ồn ào sục sôi một trận, bắt đầu thu nạp lãnh thổ để chuẩn bị cho việc quy nhất Tiên vực tiếp theo.

Điều này khiến Nghịch Trần cũng bắt đầu suy đoán, cảm thấy có lẽ có liên quan tới vùng Thương Mang chi hải ở bên ngoài Sơn Hải chân giới. Lúc trước đã xuất hiện điềm báo, bên phía Thương Mang chỉ hải có sinh linh đang vượt biển muốn giáng lâm đi đến ranh giới bên này.

Muộn nhất thì trong vòng trăm năm, sinh vật đó sẽ giáng lâm. Đến lúc đó, không chỉ là Tiên vực mà ngay cả bên phía Dị vực cũng sẽ gặp phải đại họa, có nguy cơ quay về với cát bụi.

"Hơn nữa, ta vẫn cảm thấy hơi bất an. Nếu Vương Vô Thương cứ thế mà tịch diệt thì tốt thôi nhưng chỉ sợ hắn còn để lại hậu chiêu nào đó mà ta không hề hay biết."

Ánh mắt Nghịch Trần lập lòe, hắn rời khỏi động phủ, định đi đến bảo khố của Vương gia để chọn lựa một vài thần vật phụ trợ tu hành trước. Hôm nay, thân phận của hắn chính là nhân vật lĩnh quân trẻ tuổi của Vương gia, tương lai chắc chắn sẽ trở thành Tiên Vương. Hắn đi qua đâu cũng nhận được sự tôn kính tột bậc của tộc nhân.

Hắn dự định khống chế hoàn toàn cơ thể này của Vương Vô Thương trước rồi sau đó mới từng bước xâm chiếm tộc nhân của Vương gia ở xung quanh, luyện hóa mọi người trở thành phân thân của hắn.

Đến lúc đó, thậm chí còn có thể mưu đồ cả hai vị Tiên Vương lão tổ. Không cần phải mất trăm năm mà đã có thể thử đoạt xá Sơn Hải chân giới, thế là thời gian mà hắn trù tính có thể rút ngắn một khoảng lớn.

"Tuy nhiên, dựa trên trí nhớ của Vương Vô Thương để đánh giá thì Tử Câm cô nương đi theo hai vị Tiên Vương lão tổ đến Nam Tiên vực dự tiệc cơ mà, sao đến giờ mà vẫn chưa thấy quay về?"

Trên đường đi đến bảo khố của Vương gia, đột nhiên Nghịch Trần nghĩ đến việc này. Hắn dừng chân, vẻ mặt âm tình bất định.

Vương Tử Câm có ơn cứu mạng hắn. Trong khoảng thời gian tu dưỡng ở Vương gia, cũng nhờ có Vương Tử Câm giúp đỡ, dặn dò nha hoàn bên cạnh chăm sóc hắn nên hắn mới có thể khôi phục nhanh như vậy, sau đó an toàn rời khỏi Vương gia.

Đương nhiên, Nghịch Trần không phải là người quan tâm đến nữ nhi tình trường.

Dưới cục diện hiện giờ, hắn phải gánh vác trách nhiệm phục sinh tộc nhân, khôi phục thời huy hoàng của Nghịch Minh nhất tộc, không thể để bản thân bận lòng tới những chuyện khác.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, bản thân hắn thật sự có chút cảm tình phức tạp với nữ tử hiếm thấy khiến người ta mê đắm như huyền hoa kia.

Ngay sau đó, Nghịch Trần đổi hướng đi về phía cung điện của vài vị Chân Tiên lão tổ trong tộc, muốn đi hỏi rốt cuộc tình huống như thế nào. Trong lòng hắn vô cùng lo lắng.

"Vương Minh lão tổ, ta muốn biết vì sao Tử Câm biểu muội không cùng trở về với các ngươi?"

"Dường như phía La Huyền nghe thấy tiếng gió gì đó, ta cũng không thấy hắn đến đây trong khoảng thời gian này. Dựa theo tính cách của hắn, nếu không có duyên cớ khác thì không thể nào buông bỏ tình yêu dành cho Tử Câm biểu muội được."

Nghịch Trần đi đến trong trong động phủ của một vị Chân Tiên lão tổ, mở miệng dò hỏi.

Vương Vô Thương có thân phận đặc thù, cho dù là chân tiên trong tộc cũng rất khách sáo với hắn, không đối đãi như hậu bối. Vị chân tiên tên là Vương Minh này đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn thổ nạp đằng quang, hỗn độn khí tràn ngập quanh thân.

Nghe vậy thì hắn mở mắt ra, đưa mắt liếc nhìn Nghịch Trần đã chiếm đoạt cơ thể của Vương Vô Thương phía trước với vẻ mặt phức tạp, song không tìm thấy chỗ nào kì quái liền lắc đầu nói.

"Hai vị lão tổ đã dặn dò không được nói xằng bậy chuyện này, nếu không có lẽ sẽ phải hứng chịu nguy cơ."

Nghe được câu trả lời như thế, Nghịch Trần bỗng chốc nhíu lại mày.

"Vẫn xin Vương Minh lão tổ nói rõ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tử Câm biểu muội?"

Hắn hỏi với vẻ hơi lo lắng.

Vương Minh nhìn Nghịch Trần, biểu cảm chần chừ chốc lát nhưng nghĩ lại, chỉ cần không nói kĩ là vị nào thì chắc sẽ không có vấn đề gì, bèn nói.

"Tuy nhiên, ngươi là truyền nhân trong tộc nên báo cho ngươi biết chuyện này cũng không có gì đáng ngại, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện nói lung tung."

"Ngươi cũng không cần lo lắng cho Tử Câm, nàng phúc trạch thâm hậu nên được giữ lại rồi. Từ nay về sau, cho dù là Tiên Vương trong tộc thì có lẽ cũng phải dựa vào khí tức của nàng thôi."

Có đôi lời không thể nói nhiều, liên quan đến nhân quả trong u minh thì ngay cả Tiên Vương cũng chẳng dám đụng chạm chứ nói chi là một chân tiên như hắn.

Vậy nên sau khi giải thích xong những lời đó, Vương Minh liền không nói thêm gì nữa.

Nghịch Trần mang theo vẻ mặt âm tình bất định rời khỏi động phủ, đủ loại suy đoán ào ạt xuất hiện trong đầu hắn. Vương Tử Câm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chỉ là bị giữ lại thôi?

Hơn nữa còn phúc trạch thâm hậu, không có nguy hiểm? Sau này Tiên Vương trong Vương gia cũng phải nương nhờ khí tức của nàng? Mọi ý nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, sau đó vẻ mặt hắn hoàn toàn trở nên u ám.

Hết chương 2222.
Bạn cần đăng nhập để bình luận