Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2765. Làm sao mà quên được?

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Rất nhanh sau đó, trước mắt Cố Trường Ca lại hiện ra một cảnh tượng khác. Thiếu nữ bạch y xếp bằng bên trong Sinh Mệnh tinh thần độc một màu xanh ngắt kia, từng luồng từng luồng tiên khí bao phủ quanh người nàng.
Từ trong mỗi lỗ chân lông đều đang bốc ra luồng cốt huyết chi khí tựa như sương mù, đây là biểu hiện của thể chất khủng bố.
Rất nhiều đoạn ký ức của thiếu nữ bạch y này trong những năm gần đây nhanh chóng lướt qua như nước chảy trước mắt Cố Trường Ca.
“Số phận Diễn Dương Chân giới đã đến hồi suy bại, ngược lại đó là điều ngoài dự liệu của ta.”
“So với Hi Nguyên văn minh, Diễn Dương Chân giới đúng là yếu kém hơn rất nhiều, chỉ tiếc là lại cách ta quá xa.”
Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, thoáng thấy tiếc nuối.
Mà vào giờ khắc này, ở Diễn Dương Chân giới, địa giới thuộc quản lý của Trụ Diệt phủ, Thiên Lan tinh, A Man đang nhắm mắt tu hành, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ.
Dường như nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc loáng thoáng vọng đến từ phương xa.
“A Man…”
Có người đang gọi tên nàng?
Giọng nói này vừa ôn hòa lại quen thuộc, tựa như vọng đến nơi nào đó sâu bên trong ký ức của nàng, dần phát ra từ sau lớp mây mù.
Vào mỗi lần nhập mộng đều sẽ vang lên bên tai của nàng, khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở Man Thần đại lục.
Chẳng lẽ lần này, lại là mơ sao?
Nhưng dù có là mơ đi nữa, nàng cũng muốn gặp lại hắn một lần, dù chỉ là trong mơ, nói một tiếng cảm ơn với hắn, sau đó mới nói lời tạm biệt.
“Tiền bối…”
A Man khẽ gọi, đột nhiên mở bừng mắt. Trước mắt nàng là một khu rừng rậm cổ xưa xanh ngắt, bầu trời đêm tịch mịch, sao trời dày đặc.
Ánh trăng tròn treo trên cao, gió đêm thổi đến, phát ra tiếng vù vù nghe có vẻ vắng vẻ lẫn lạnh lẽo.
Nơi này nằm trong bộ lạc Man tộc.
Lửa đang cháy tỏ, rất nhiều tộc nhân Man tộc ngồi vây quanh cùng nhau, uống từng ngụm rượu lớn, cắn từng miếng thịt to.
Có một vài tộc nhân bắt đầu nhảy múa, gương mặt được ánh lửa chiếu rọi, từng mảng đen mảng đỏ.
A Man không ngờ rằng mình sẽ lại lần nữa được nhìn thấy cảnh tượng đêm đó khi chia xa với tiền bối.
Nàng nhớ rõ khi đó mình đang uống rượu cùng rất nhiều tộc nhân, vui vẻ bàn luận chuyện trước đây.
Chẳng qua, trong lúc nàng lấy lại tinh thần, muốn đi tìm vị tiền bối kia thì lại phát hiện hắn đã biến mất từ lâu, giống hệt như khi đó, vô thanh vô tức, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thứ duy nhất còn để lại chính là chiếc bạch y mà trước đây hắn từng mặc, còn vương khí tức của hắn.
A Man nhìn cảnh tượng nằm sâu bên trong ký ức của nàng như lạc ấn này, trong đầu hiện lên ngàn vạn cảm xúc, có vui vẻ, cũng có sự tiếc nuối.
Nếu như khi ấy nàng tìm đến tiền bối sớm hơn chút, liệu có phải đã có thể chính thức từ biệt hắn hay không? Và được chính miệng gọi hắn một tiếng sư tôn?
“Đã lâu không gặp, ngược lại, ngươi không để ta phải thất vọng.”
Bỗng nhiên bên tai truyền đến câu nói đó, khiến A Man sửng sốt một hồi. Nàng lấy lại tinh thần, nhìn về phía bên cạnh mình. Chỉ thấy bóng dáng bạch y kia, đứng ở ngay bên cạnh không xa mình, bên khóe miệng treo nụ cười thản nhiên, đang nói chuyện cùng nàng.
A Man nhìn vào bóng dáng theo thuộc trước mắt mình.
Gương mặt quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, thần sắc và khí độ quen thuộc kia, nàng không kiềm được mà khẽ hé miệng, rồi lại giật mình đờ đẫn lần nữa.
Cả người nàng cứng đờ ở đó, đôi mắt hơi trợn to, không tin được tất cả mọi chuyện trước mắt.
“Hửm? Chắc đã lâu không gặp, ngươi đã quên ta rồi ư?”
Cố Trường Ca lắc đầu, mở miệng khẽ cười.
“Tiền… tiền bối…”
“A Man… A Man sao quên tiền bối được.”
Sau một chốc, biểu cảm lạnh nhạt của A Man tựa như băng tuyết tan ra, khó che giấu nổi sự phấn khích và vui sướng trong ánh mắt, trong giọng nói của nàng còn hơi run run.
Nàng không biết vì sao đột nhiên cảnh tượng trong mơ của nàng lại lần nữa nhìn thấy Cố Trường Ca. Nhưng đối với nàng mà nói, có thể nhìn thấy vị tiền bối có ân tái tạo với nàng một lần nữa đã là sự ban ân to lớn.
“Chưa quên là tốt rồi.”
“Nếu như ngươi cứ thế quên mất ta, có lẽ ta sẽ thấy hơi buồn.” Cố Trường Ca khẽ cười nói.
A Man nghe thế, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, làm sao ta lại quên tiền bối được, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên.”
Nếu như trước đây Cố Trường Ca không bỗng nhiên xuất hiện, giúp nàng phá giải tương lai bi thảm gần như không thể giải được của nàng, có lẽ bây giờ nàng đã mãi mãi đắm chìm trong vòng luân hồi kia không thể tỉnh lại. Vòng luân hồi tuần hoàn trong đau khổ, thù hằn, tuyệt vọng, lặp đi lặp lại.
Lời mà Cố Trường Ca nói với nàng, đúng như những lời mà khi trước lúc Cố Trường Ca giáng lâm. Đối với nàng mà nói, hắn chính là quý nhân của nàng.
“Đã trở thành Tiên Ngọc luôn rồi, xem ra những ngày qua ngươi không hề lười biếng.”
Cố Trường Ca nở nụ cười, ánh mắt hướng về phía A Man, hình như đang quan sát tu vi của nàng, xem thử khoảng thời gian gần đây có phải nàng có lười biếng hay không.
Đối với tu vi hiện giờ của mình, A Man cảm thấy rất tự tin. Nhưng tu vi này cũng nhờ vào rất nhiều hệ thống công pháp, thần thông tuyệt học mà trước đây Cố Trường Ca truyền thụ lại cho nàng.
Hết chương 2765.
Bạn cần đăng nhập để bình luận