Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1451: Tỷ muội bất hoà

Chương 1451: Tỷ muội bất hoà

Bên trong đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, rất nhiều thần phù lập loè chiếu rọi vách tường bốn phía cùng với hư không ở bên trong.

Tô Thanh Ca chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

Vì muốn lấy được thân phận của nàng mà Cơ Thanh Huyên đã không tiếc ra tay giết chết nàng.

Thân là tỷ tỷ, đối với chuyện này ngoại trừ đau lòng và phẫn nộ thì nàng còn cảm thấy vô cùng thất vọng.

Tốt xấu gì thì hai người cũng là tỷ muội ruột thịt, tuy không lớn lên cùng nhau nhưng ở một nơi xa lạ như thượng giới, các nàng vốn nên bảo vệ và giúp đỡ lẫn nhau.

Thế nhưng chưa từng nghĩ tới vậy mà lại có một ngày trở mặt thành thù.

Buồn cười cho cái thân phận như thế.

“Thật ra ta nên nghĩ tới ngày này sớm hơn. Dã tâm của ngươi quá lớn, nếu như chỉ ở Cơ gia thì ngươi rất khó thực hiện được khát vọng của chính mình.

“Vừa vặn trong khoảng thời gian này hai chúng ta lại trao đổi thân phận, khiến ngươi có một cơ hội như thế.”

Tô Thanh Ca nói, sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, sắc mặt nàng đã dần dần khôi phục sự bình tĩnh.

Người sai không phải là nàng, cũng không phải là Cơ Thanh Huyên.

Chẳng qua là sai ở chỗ hai người không nên trao đổi thân phận. Hiện tại nàng lại càng không nên nói ra câu nói muốn đổi lại thân phận này.

Có lẽ biện pháp tốt nhất chính là từ nay về sau, nàng là Cơ Thanh Huyên.

Mà Cơ Thanh Huyên thì lại tiếp tục lấy thân phận của Tô Thanh Ca lưu lại bên người Cố Trường Ca.

“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ nói những lời này có ích lợi gì sao?” Cơ Thanh Huyên nghe mấy câu này, vẻ mặt vẫn không có chút biến hoá nào như cũ.

Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vung lên, trong cung điện lại hiện lên đủ loại phù văn huyền diệu thần bí một lần nữa.

Thậm chí còn ngưng luyện ra đủ loại thần binh, búa rìu móc câu, đao thương kiếm kích mang theo thần quang lập loè đồng loạt đánh về phía Tô Thanh Ca.

“Dừng tay lại đi, nếu như ngươi dừng tay, ta vẫn có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Còn nếu ngươi cứ tiếp tục chấp mê bất ngộ như thế thì đừng trách ta vô tình.” Gương mặt của Tô Thanh Ca vô cùng bình tĩnh, mang theo một tia lạnh lẽo.

Lúc này nàng cũng tức giận thật rồi.

Nhưng mà người trước mặt là muội muội ruột của nàng, trong thời gian ngắn nàng rất khó có thể hạ sát thủ.

“Ôi, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi còn cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội gì sao?” Khoé môi Cơ Thanh Nguyên ngậm lấy nụ cười thản nhiên, nàng nói với vẻ giễu cợt.

Hôm nay thực lực của nàng đã là Chí Thánh Cảnh, đủ để sánh ngang với rất nhiều Chí Tôn trẻ tuổi.

Hơn nữa, chủ yếu nhất là trận văn ở nơi này chịu sự khống chế của nàng. Cho dù cường giả cấp độ Chuẩn Chí Tôn bước vào nơi đây thì cũng phải kiêng kỵ.

Cơ Thanh Huyên cũng không cảm thấy giờ khắc này Tô Thanh Ca còn có năng lực chống cự.

“Chấp mê bất ngộ, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận ra trò.”

Trên gương mặt của Tô Thanh Ca mang theo ý lạnh, bỗng nhiên trong ống tay áo có mấy đạo quang hoa mờ mịt hiện lên, ngay sau đó rơi vào trong tay nàng.

Đó là một chiếc sừng có chút sứt mẻ, cực kỳ cổ xưa, bên trên còn dính vết máu khô.

Nhưng trong lúc mơ hồ lại nghe được âm thanh rồng ngâm truyền đến từ trong đó, chấn động hư không khiến cả tòa cung điện nhẹ nhàng lay động.

Trong nháy mắt nhìn thấy vật này, sắc mặt của Cơ Thanh Huyên có chút biến hoá nho nhỏ.

Nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên.

“Đồ tốt trong tay tỷ tỷ đúng là không ít, thậm chí ngay cả Long Giác mà cũng có… Nhưng nếu như tỷ nghĩ rằng dựa vào Long Giác sứt mẻ đó mà có thể phá được trận văn của ta thì đúng là mơ tưởng hão huyền.” Cơ Thanh Huyên từ tốn nói.

Mặc dù Long Giác có uy thế phá trận nhưng đó phải là Long Giác hoàn chỉnh, vả lại còn phải rót vào một lượng lớn pháp lực.

Cho dù thực lực của Tô Thanh Ca có mạnh hơn đi nữa, chẳng lẽ còn có thể phá hỏng pháp trận cấp độ Chuẩn Chí Tôn của nàng chỉ bằng một cái Long Giác sứt mẻ sao?

Nghe vậy, Tô Thanh Ca cũng không nhiều lời, chỉ lấy Long Giác sứt mẻ trong tay ra đánh về phía trận văn.

Thân là người thừa kế Ma Công, khoảng thời gian này sự tiến bộ của nàng có thể nói là thần tốc.

Ngay cả quái thai cổ đại như truyền nhân của Chiến Tiên phủ, kẻ được công nhận là một trong những tồn tại cường đại nhất của thế hệ trẻ tuổi này mà suýt chút nữa cũng vẫn lạc trong tay nàng.

Một Cơ Thanh Huyên mà thôi, vốn không đáng để nàng sử dụng toàn bộ thủ đoạn.

Ầm!

Một khắc sau, phía trước bộc phát hào quang rực rỡ, giống như có sóng lớn ập tới trước mặt khiến cho cả tòa cung điện đều chấn động như muốn sụp đổ.

Trên Long Giác phát ra quang huy mờ nhạt, vô cùng nặng nề, thậm chí ngay cả hư không cũng ầm một cái nứt toạc ra, có thể thấy uy lực của nó đáng sợ đến nhường nào.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, rất nhiều phù văn đều trở nên mờ nhạt, quang hoa ở nơi này vốn dĩ sáng chói cũng dần dần ảm đạm.

“Làm sao có thể…”

Cơ Thanh Huyên nhìn một màn này, sắc mặt có chút phức tạp.

Sự tình nằm ngoài dự liệu của nàng.

Thực lực của tỷ tỷ Tô Thanh Ca cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Dường như trận văn trước mắt cũng không thể đối phó với Tô Thanh Ca, mà ngược lại còn bị Long Giác sứt mẻ kia nhanh chóng làm cho mờ nhạt.

“Ngươi chỉ có ngần ấy thủ đoạn thôi sao? Như vậy mà cũng muốn giết ta?”

Tô Thanh Ca bình thản mở miệng, bạch y tung bay, không nhiễm bụi trần, lộ ra một cỗ khí tức siêu nhiên.

Cơ Thanh Huyên bình tĩnh lại, khoé môi ngậm lấy nụ cười nhạt nói: “Thực ra ta đã xem thường khả năng của tỷ tỷ… Nhưng mà hình như ngươi cũng có chút xem thường ta.”

Khoảnh khắc nàng dứt lời, bỗng nhiên toàn bộ cung điện rung lên. Thậm chí không gian xung quanh còn trở nên mờ mịt, có từng đoàn sương mù hỗn độn tuôn ra.

Dường như nơi này thoáng cái đã quay ngược về thuở khai thiên lập địa.

Hết chương 1451.
Bạn cần đăng nhập để bình luận