Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1227: Cố tiểu thư

Chương 1227: Cố tiểu thư

"Hửm?"

"Đằng sau có người đến?"

Đúng lúc này, một lão bà có cặp mắt màu xanh sẫm đột nhiên quay đầu nhìn về phía nào đó, khẽ quát to.

Trên người nàng dâng lên ánh sáng màu xanh sẫm nhàn nhạt, trông như có sinh mệnh lực đang lưu chuyển.

Nghe vậy mọi người đều sững sờ, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng lấy binh khí ra, sẵn sàng trận địa đón quân địch, nhìn chằm chằm vào hư không sau lưng.

Lão bà ấy tên là Lục Thúy bà bà, chính là một vị cao thủ siêu cấp của Lục Tộc, có huyết mạch sinh mệnh chi thần, có thể cảm ứng được vạn vật thiên nhiên.

Cho nên ở loại địa phương này, nàng có thể sử dụng rất nhiều thực vật như là tai mắt của mình, có thể biết được cảnh tượng ở rất xa.

Nghe nàng nói như vậy, đám người đương nhiên không ai dám khinh thường, rất là cẩn thận nhìn chằm chằm vào phía sau.

Từng kiện Thần Binh tỏa sáng rực rỡ hiện lên ở phía chân trời, hiện ra uy năng rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới.

Xuất hiện ở đây vào lúc này cũng chỉ có thể là tu sĩ bên Thượng giới.

"Ai? Còn không mau ra mặt! Chẳng lẽ sợ quá không dám bước ra sao?"

Vị lão giả Hoả Tộc có tính tình rất táo bạo, thần quang lập lòe trong đôi mắt màu đỏ, hắn phất tay một cái hóa thành biển lửa rơi xuống mảnh hư không phía sau.

"Không ngờ có người lại phát hiện chúng ta."

Ngay sau đó có tiếng cười lạnh vang lên ở phía sau một hòn đá cách đó không xa.

Một đoàn tu sĩ và sinh linh xuất hiện, trên người bao phủ thần huy, mặc các loại trang phục khác nhau đại biểu cho các thế lực ở Thượng giới.

Người lên tiếng chính là một nam tử trung niên, diện mạo không giống Nhân tộc, trên đầu có mọc sừng thú màu xám.

Hắn cũng phất tay đánh tới, phá tan công kích của vị lão giả Hỏa Tộc.

"Quả nhiên là người Thượng giới, các ngươi lại dám vụng trộm đến nơi này."

Những người còn lại ở Bát Hoang Thập Vực cũng nhìn chằm chằm đám người đột ngột xuất hiện, vẻ mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí, khuôn mặt lạnh băng.

Trong lòng của Lục Thúy bà bà cảm giác nặng nề, ánh mắt đảo qua những tu sĩ và sinh linh trước mắt.

Dựa theo khí tức mà xem, tất cả các tộc và đạo thống đều có mặt.

Mấy nam nữ trẻ tuổi đi phía sau cùng rõ ràng là rất tôn quý, nên được cường giả bảo vệ ở phía trước.

Nhất là một nữ tử có dung mạo ưa nhìn mặc một bộ váy màu lam tuyệt đẹp, sợi tóc mềm mại, khuôn mặt trắng muốt không tì vết, đôi mắt lớn mà có hồn, dáng người thướt tha động lòng người.

Các nam tử trẻ tuổi còn lại đều nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra tia ngưỡng mộ mơ hồ.

"Cái nơi hoang vắng như Bát Hoang Thập Vực sớm muộn sẽ bị chúng ta công phá, chúng ta muốn ở đâu mà chẳng được?"

Nam nhân trung niên vừa động thủ nghe vậy nở nụ cười lạnh lùng, hắn nhìn đám người bên phía Bát Hoang Thập Vực, vẻ mặt của hắn có chút khinh thường.

Đây chính là thái độ của các tộc Thượng giới đối với Bát Hoang Thập Vực.

Bởi vì mặc kệ là hoàn cảnh tu hành hay tài nguyên tu luyện, Bát Hoang Thập Vực không thể nào so sánh được với Thượng giới.

Ở trong mắt rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn Thượng giới, Bát Hoang Thập Vực chỉ là một nơi hoang vắng có thể công phá bất cứ lúc nào mà thôi.

Nghe được lời ấy, trong mắt vị lão giả Hỏa Tộc và Lục Thúy bà bà hiện lên lửa giận.

Phía sau họ là một đám thiên kiêu trẻ tuổi, nét mặt cũng hiện lên không vui.

Bọn hắn trẻ tuổi nóng tính, bị đám người Thượng giới khinh thường như thế, nhất là đối phương còn ngang nhiên xâm nhập vào địa bàn của chính mình.

Ở địa bàn của bọn hắn còn cuồng vọng như thế, thật sự là làm cho bọn hắn tức giận, quả thật hận muốn điên lên.

"Thế nào, ta đâm chọt chỗ đau nào của các ngươi rồi à?"

Nam tử vừa rồi lên tiếng, giọng điệu rất khinh miệt, "Cường giả bên các ngươi, cùng cảnh giới trở xuống thì ai sẽ là đối thủ của chúng ta? Chẳng lẽ quên Xa Luân chiến trước đó các ngươi đã chết bao nhiêu người rồi sao?"

Nghe nói như thế, đám người Bát Hoang Thập Vực càng them tức giận, khuôn mặt của họ càng thêm xanh xám.

Đây chính là vết sẹo khó xóa mờ đối với bọn hắn, bây giờ bị người khác nhắc tới lần nữa, làm sao không phẫn nộ.

Thế hệ cường giả trước đó còn có thể chịu đựng, nhưng thế hệ trẻ tuổi lại không nhịn được như vậy.

Liên tiếp bị trào phúng và chế giễu như thế làm sao bọn hắn có thể nhịn được?

"Các ngươi muốn chết!"

Mấy nam nữ trẻ tuổi gầm thét một tiếng muốn đứng ra, nhưng bị mấy vị lão giả bên cạnh giữ chặt, bảo bọn hắn không nên xúc động.

Mặc dù bọn hắn thế mạnh người đông, vẫn là ở trên địa bàn Bát Hoang Thập Vực, nhưng đám người Thượng giới này rõ ràng có chuẩn bị mà đến, không thể chủ quan khinh thường.

"Làm sao? Muốn tìm cái chết?"

Nhìn thấy một màn đó, mấy nam tử trẻ tuổi ở Thượng giới cũng đứng dậy, nhàn nhạt hỏi.

Bọn hắn khí huyết cường đại, trên người đeo bảo vật quý giá, ánh sáng màu đen trên thân mịt mờ, thấy không rõ chân dung, chính là biểu hiện tu vi cường đại.

Tất nhiên có thể đi tới nơi đây cũng cho thấy tu vi của bọn hắn không đơn giản, ở Thượng giới cũng là tuổi trẻ Chí Tôn trấn giữ một phương.

"Hừ!!"

Khuôn mặt của một đám nam nữ trẻ tuổi Bát Hoang Thập Vực đều muốn phun ra lửa, nhẫn nhịn đến tột độ.

"Không nên vọng động, chờ sau khi thăm dò rõ ràng lá bài tẩy của bọn hắn thì chúng ta mới suy nghĩ tới việc ra tay."

"Nếu là ở trên địa bàn của chúng ta, chắc chắn sẽ không để cho bọn hắn quá kiêu ngạo."

Ánh mắt một vị lão giả lấp lóe, lặng lẽ truyền âm cho mọi người, trong lòng đã có kế hoạch.

Dù sao mảnh không gian hư vô này chính là ở bên trong Bát Hoang Thập Vực.

Lúc ấy vì để đề phòng bọn hắn thậm chí còn mang theo cấm khí, có thể lấy ra một kiện Chí Bảo.

Đến lúc đó món Chí Bảo kia đánh ra một kích hủy diệt, hủy hoại mảnh không gian hư vô này, như vậy người ở trong đó khó thoát khỏi cái chết.

Bọn hắn không sợ mất mạng, cũng không biết người bên Thượng giới có can đảm như vậy hay không?

"Chúng ta tới nơi này là để tìm kiếm món Chí Bảo kia, cũng không phải đến xung đột với bọn hắn."

"Không biết Cố tiểu thư dự định như thế nào?"

Hiện tại ở bên phía Thượng giới, một thiếu niên trẻ tuổi khẽ lắc đầu, khoát tay ra hiệu mọi người dừng lại, sau đó lên tiếng.

Ngũ quan của hắn tuấn lãng, dáng người thẳng tắp, trên người có nhàn nhạt ánh sáng lấp lánh lưu chuyển.

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn về phía nữ tử mặc váy lam, lộ ra ý cười nhạt, phong độ nhẹ nhàng.

Nữ tử váy lam khẽ gật đầu, nói, "Vậy nghe theo lời của Tống huynh đi."

Những người còn lại nghe vậy cũng gật đầu, yên tĩnh trở lại, không tiếp tục lên tiếng trào phúng người bên phía Bát Hoang Thập Vực.

Hết chương 1227.
Bạn cần đăng nhập để bình luận