Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1923: Tập sát

Chương 1923: Tập sát

Ong!!!

Rất nhanh, truyền tống trận khởi động, từng trận quang hoa hiện lên, khí tức dao động tràn ngập không gian.

Bọn người Kim Thiền Phật Tử cất bước đi vào trong đó, thân ảnh nhanh chóng mờ dần rồi biến mất không còn thấy rõ.

Truyền tống trận cỡ lớn như vậy có thể vượt qua rất nhiều tinh vực, chỉ trong giây lát mà đã vượt qua cự ly trăm vạn dặm, giống như xuyên thẳng qua đường hầm vũ trụ.

Oanh!!!

Thế nhưng truyền tống trận mới truyền tống được nửa đường thì bên trong hư không bỗng nhiên có dao động truyền đến, giống như có ai đó đang cưỡng ép xé rách thông đạo này.

Chấn động kịch liệt làm sắc mặt của bọn người Kim Thiền Phật Tử lập tức kịch biến.

“Không tốt, có người cưỡng ép phá hư thông đạo không gian…”

“Mau bảo vệ Phật Tử.”

Một vị tăng nhân dáng vóc cao lớn biểu lộ ngưng trọng, chính là người có tu vi thuộc cảnh giới Chí Tôn.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, hư không trước mắt bỗng nhiên đổ sụp, sau đó có rất nhiều vết rạn trải rộng ra tựa như mặt kính vỡ vụn nổ tung.

Khí tức kinh khủng tiêu tán ngập trời giống như sóng biển quét sạch bốn phương tám hướng.

Quy tắc đứt gãy, trật tự bị tiêu trừ.

Ngay sau đó, một đại thủ màu đen xuyên qua thiên địa rơi xuống, mang theo khí tức cường thế tuyệt luân, tựa như có thể tùy tiện chụp lấy nhật nguyệt tinh thần.

A!!!

Tăng nhân vừa mở miệng thậm chí còn không kịp phản ứng thì bị đại thủ màu đập thành huyết vụ, hình thần câu diệt.

“Không hay rồi, đây là Kẻ thành đạo tập kích!”

Các tăng nhân còn lại sắc mặt kịch biến, thúc đẩy phật bảo, toàn thân phát ra phật quang muốn chống lại một kích này.

Nhưng tu vi của bọn hắn còn lâu mới đạt tới được tình trạng như thế, phật quang quanh thân vỡ tan trong khoảnh khắc. Chỉ bị một luồng khí tức quét đến liền ho ra máu nổ tung, trực tiếp táng thân bên trong hư không, hài cốt không còn.

Trong đó hai người có tu vi cao nhất miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng thương thế nghiêm trọng, hấp hối.

“Phụng mệnh tới lấy tính mạng ngươi.”

Thân ảnh đằng sau đại thủ màu đen xé rách đường hầm hư không giáng lâm mà đến, hắn lạnh lùng mở miệng, toàn thân bao phủ trong hắc vụ, nhìn không rõ hình dáng.

Mà thân ảnh này cao chừng ba đạo, như Ma sơn nguy nga kinh khủng, sừng sững trong mảnh tinh không làm cho người ta có cảm giác áp bách muốn ngạt thở.

Sát khí long trời lở đất!

“Ba Kẻ thành đạo!”

Biểu lộ lạnh nhạt của Kim Thiền Phật Tử không còn, mơ hồ lộ ra vẻ khó coi, gân xanh nổi đầy tay dưới áo bào trải rộng.

Hắn biết rõ Cố Trường Ca sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng hắn không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà lại phát rồ phái ra Kẻ thành đạo tới ám sát hắn.

Lại còn là ba Kẻ thành đạo.

Đến cùng là hắn đã làm bằng cách nào, làm sao có thể có nhiều thủ hạ như vậy!

Đối mặt với một màn trước mặt, cho dù là giáo chủ đại giáo cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng!

Ba Kẻ thành đạo mặc hắc y đứng sừng sững trong tinh không, uy áp ngập trời giống như sóng dữ cuốn tới áp chế khiến mảnh không gian này sụp đổ.

Đây là một màn khiến người người tuyệt vọng, cho dù là tu sĩ cũng sẽ sợ hãi tới mức không ngừng run rẩy.

“Rốt cuộc là ai đã sát hại Phật Tử?”

“Thế nhưng ít nhất phải có ba Kẻ thành đạo đi tới, trên thượng giới hiện tại còn ai có thể có bút tích khủng bố như vậy chứ.”

Hai gã tăng nhân may mắn sống sót nhìn thấy một màn này, tinh thần liền rơi vào tuyệt vọng.

Vào thời điểm này, bọn cho dù là chủ trì của Phật Sơn bọn hắn hiện thân thì phỏng chừng cũng sẽ dữ nhiều lành ít.

Ba Kẻ thành đạo, e là chỉ một hơi thở cũng đủ để áp chế toàn bộ các tu sĩ.

“Các ngươi là do Cố Trường Ca phái tới?” Kim Điệp Phật Tử ép buộc bản thân tỉnh táo lại, trầm giọng nói.

Vào một khắc này, hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình như sắp nổ tung, mỗi một tấc da thịt giống như đang văng khắp nơi, máu chảy lênh láng.

Thần hồn chi hỏa cũng muốn lụi tàn.

Ngoại trừ Cố Trường Ca thì hắn không biết ai lại đối phó hắn như vậy.

Nhưng Kim Điệp Phật Tử không nghĩ ra rốt cuộc Cố Trường ca dùng thủ đoạn gì mới có thể phái ba Kẻ thành đạo ra tay.

Dựa vào hơi thở thì ba người trước mắt này cũng không giống lão tổ của Trường Sinh Cố gia.

Ngược lại… giống nhân vật của Hắc Ám Thiên Đình đã gây huyên náo một thời gian trước!

Nghe nói như vậy, ba Kẻ thành đạo lạnh lùng nhìn Kim Điệp Phật Tử không nói một lời, chỉ là ánh mắt của bọn hắn như đang nhìn một người chết.

Ầm!

Một người trong số đó không nói nhảm nữa, hơi thở hắn bao phủ thiên khung, bàn tay to đánh ngang trời giống như xiềng xích quy tắc trật tự khủng bố quấn quanh một phương đại lục, tiêu diệt hết thảy bên trong.

Đại dương dao động giống như thiên địa sắp sụp đổ, cả thế giới lâm vào hắc ám.

“Phật Tử đi mau, ngươi không thể chết ở đây được.”

Trong một khắc này, trong hư không truyền đến gào thét.

Một tôn cổ tăng như Phật Quang Sơn xuất hiện, triển lộ tu vi Chuẩn Đế, sau lưng còn có hư ảnh của phật đà, phật âm nở rộ trông như liên y muốn thay Kim Thiền Phật Tử đỡ một chưởng này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là người âm thầm bảo hộ Kim Thiền Phật Tử.

Hắn nhìn thấy toàn bộ những thứ xảy ra từ đầu tới cuối, lựa chọn dùng cả tính mạng để tranh thủ một con đường cho Kim Thiền Phật Tử chạy trốn.

Nhưng đối mặt với một Kẻ thành đạo chân chính thì tu vi Chuẩn Đế thực sự không đủ nhìn.

Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, hắn liền không chịu nổi khí thế đó mà phun ra máu.

Cả người như đồ sứ vỡ nát, cơ thể nổ tung, vô số văn lộ dày đặc bị máu nhuộm đỏ.

“Chỉ là một con kiến mà cũng muốn cứu hắn.”

Kẻ thành đạo vừa ra tay lạnh lùng nói, trong ánh mắt không ẩn chứa bất kỳ tình cảm nào.

Một chưởng này hạ xuống đã trực tiếp bao trùm cổ tăng trước mắt này, ‘phốc’ một tiếng nổ tung, hóa thành sương máu ngập trời, người vừa nãy bảo hộ tăng nhân cũng nối gót theo, hình thần câu diệt, không có chút lực phản kháng nào.

Tất cả các quy tắc trật tự đều tan biến, vỡ tan thành tro bụi.

Tuy Chuẩn Đế chỉ kém Kẻ thành đạo một bước nhưng lại như cách một lạch trời, một cái trên mặt đất còn một cái ở trên trời, không thể so sánh được.

Hết chương 1923.
Bạn cần đăng nhập để bình luận