Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1215: Khí vận chi tử Lâm Vũ

Chương 1215: Khí vận chi tử Lâm Vũ

Cây cổ thụ đen cao chót vót, khô héo không có chút sức sống nào nhưng vô cùng cao lớn, đứng sừng sững khắp mảnh hoang mạc này.

Những ngọn núi trải dài, chập chùng không thấy giới hạn, cát vàng cuồn cuộn, che phủ cả trời đất.

Trải qua rất nhiều năm, không biết những cây cổ thụ này đã hấp thụ biết bao nhiêu thi thể cường giả. Giờ đây nó đã thành tinh.

Xu cát tị hung, những sinh linh đi qua đấy cũng sẽ không trêu chọc chúng.

Tuy nhiên, đoàn người Lục La vẫn hết sức cẩn thận, sợ rằng động tĩnh ở đây quá lớn sẽ thu hút những tu sĩ khác đến.

Bây giờ thượng giới và Bát Hoang thập vực đang xảy ra chiến tranh, thật ra nơi đây cách biên giới cũng không xa.

Cho nên chỉ cần nơi này có động tĩnh gì khác thường thì rất có thể sẽ bị những tu sĩ thực lực bên kia phát hiện ra làm đảo lộn kế hoạch của bọn hắn.

“Lâm Vũ, ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng vào lúc này, ngươi vẫn nên bớt đau buồn đi.”

Lục La nhẹ giọng khuyên nhủ, nàng cũng rất thông cảm đối với Lâm Vũ.

Đồng thời, nàng cũng có cảm tình tốt với nam nữ truyền kì này, không muốn nhìn thấy hắn bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.

Chuyện giết chết Lâm Thanh Dương là một sự thật kinh khủng, bây giờ chắc chắn Lâm Vũ không thể đối mặt.

Sắc mặt Lâm Vũ rất bình tĩnh, hắn đã thu liễm lại tâm trạng trầm mặc trước đó.

Hắn gật đầu rồi nói: “Ta biết rồi, Lục La, ngươi không cần phải lo lắng đâu.”

Hắn cũng có ấn tượng tốt về Lục La. Đối với một nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, kiến thức uyên bác, xinh đẹp làm rung động lòng người như Lục La, hắn cũng có cảm tình sâu sắc.

Trong mắt nhiều người, khi hắn và Lục La thần nữ đứng bên nhau, họ là một cặp thần tiên quyến lữ cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

“Nghe nói người đã giết ca ca của Lâm Vũ huynh là người có địa vị rất cao ở phía bên kia. Hắn chính là thủ lĩnh của phía bên kia. Không ai đủ tư cách để sánh vai với hắn.”

Nghe cuộc nói chuyện giữa Lâm Vũ và Lục La, mấy nam nữ trẻ tuổi khác không khỏi nhìn lại.

Có người nào đó thở dài, sắc mặt uể oải nói.

Hắn là một trong những người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm đó.

Vậy mà vị lão tổ kia Lâm tộc lại là Chuẩn Chí Tôn cảnh thật sự, hơn nữa hắn cũng là một cường giả có bối phận cực kì cổ lão ở bên Bát Hoang thập vực.

Thế nhưng lại bị đối phương ở khoảng cách vô tận hiển hoá ra pháp thân rồi một chưởng đánh chết, rung chuyển cả bầu trời.

Hơn nữa còn nghe nói đối phương cũng trạc tuổi bọn hắn.

Trước đó, bọn hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi chuyện này, càng không dám tưởng tượng.

Bọn hắn gọi đó là thiên tài, trước mắt hắn, thật sự ngay cả sâu kiến cũng không bằng.

“Ta biết người kia rất mạnh.”

Lâm Vũ nghe nói như thế nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, cũng không có ý sợ hãi hay lùi bước bởi vì thực lực kinh khủng của đối phương.

“Lâm Vũ huynh, ngươi biết rõ là được rồi.”

Người vừa rồi mới nói cũng lắc đầu.

Hắn biết Lâm Vũ không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia nên khó mà biết được đối phương đáng sợ như thế nào, trời đất xoay chuyển cùng với sự tuyệt vọng, không ai có thể địch nổi.

Chỉ có điều vào lúc này, hắn cũng không thể thuyết phục được Lâm Vũ buông bỏ hận thù.

“Trên thế gian này không có thiên tài nào mà ta không đuổi kịp.”

Thấy sắc mặt của mọi người như vậy, trên mặt Lâm Vũ hiện ra vẻ tự tin, gần như nói ra từng chữ.

Nghe vậy sắc mặt của tất cả mọi người khẽ thay đổi, bọn hắn cảm nhận ý chí thẳng tiến không lùi bước của Lâm Vũ.

Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi không khỏi khâm phục trong lòng.

Mấy vị lão giả cũng gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng.

Ngay lúc này, thượng giới xâm chiếm, chính là lúc mà Bát Hoang thập vực phải đoàn kết nhất trí.

Nếu thế hệ trẻ tuổi cũng giữ thái độ giống như Lâm Vũ, bọn hắn còn lo gì trận chiến này không thắng chứ?

"Dù sao thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ chống lại nhau. Đây là điều không thể tránh khỏi."

“Thay vì cùng hắn tuyệt vọng lùi bước, không bằng liều mạng sống chết cùng với hắn.”

“Hơn nữa ngoài trừ bên ngoài Giới Bi Hải, chúng ta còn có một cửa ải cuối cùng, còn chưa tới lúc tuyệt vọng đâu.”

Lâm Vũ không ngừng nói, lấy lại niềm tin cho mọi người, nói: “Thượng giới bên kia tuy mạnh nhưng từ xưa đến nay, tà không thắng nổi chính, đây là thuận theo lẽ trời không đổi. Chúng ta chính là bên chính nghĩa, giống như được trời trợ giúp.”

Lời này của hắn đúng là xuất phát từ nội tâm, có thể đi đến một bước ngày hôm nay, hắn thật sự giống như được trời giúp đỡ.

Lâm Vũ có một bí mật chưa từng nói cho ai biết, hắn vẫn luôn giấu kín vào chỗ sâu nhất trong lòng.

Năm mười ba tuổi, trước đêm thức tỉnh huyết mạch thiên phú, hắn đã cầu nguyện bên giếng ở hậu viện, hy vọng ngày hôm say có thể thức tỉnh ra một thiên phú không tệ, từ đó thay đổi tỉnh cảnh bị coi thường xấu hổ kia.

Kết quả, giống như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của hắn.

Sau khi một viên sao băng xẹt qua chân trời, trông giếng cổ bỗng nhiên xuất hiện thất thải, giống như có một chùm ánh sáng đang lơ lửng ở trong bóng tối.

Lâm Vũ đã có được chùm ánh sáng kia.

Đó là một không gian thần bí gọi là Không Gian Diễn Võ, không gian này được giấu trong thức hải của hắn.

Không gian diễn võ rất thần bí, ẩn chứa huyền diệu khó lường, nó không chỉ có thể giúp hắn thôi diễn và khống chế thuật pháp thần thông, hơn nữa còn có thể tiến vào bên trong ý thức của hắn.

Ở trong đó thời gian trôi qua rất chậm, có thể để cho Lâm Vũ có được thời gian tu hành nhiều hơn người thường gấp mấy lần.

May mắn có được không gian diễn võ này, hắn có thể nhanh chóng khống chế các loại chiêu thức thuật pháp khác nhau, bắt đầu quật khởi, trở thành một huyền thoại trẻ tuổi ở Bát Hoang thập vực.

Bằng không, thiên phú của hắn thực sự rất kém, thiên phú long huyết cũng là dựa vào không gian diễn võ mà dần dần nâng cao.

Chính vì lý do này mà Lâm Vũ cảm thấy mình được trời ưu ái, lại giống như được trời giúp đỡ.

Bát Hoang thập vực sắp loạn, thượng giới xâm lược, đây không phải là một cơ hội sao?

Hết chương 1215.
Bạn cần đăng nhập để bình luận