Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2297: Không nhìn thấy hắn

Chương 2297: Không nhìn thấy hắn

Đường phố cổ rộng rãi, đủ cho người khổng lồ ở thời kỳ cổ lão đi lại. Kiến trúc cung điện ở hai bên cũng vô cùng cao lớn và nguy nga, giống như cự thú khủng bố đang đứng đó, nhìn xuống những con người bình thường trông có vẻ nhỏ bé khi đứng trước mấy kiến trúc kia, khó có thể tưởng tượng được trước đây chúng đã được xây dựng như thế nào.

Khói mây nhàn nhạt bao phủ khắp nơi, trên đường phố cổ có bóng dáng của tu sĩ nhưng cũng không náo nhiệt, rất nhiều người đều đi lại vội vàng.

Một vài nơi còn có thể thấy được dấu vết sụp đổ, cũng không biết đã tồn tại bao lâu rồi. Còn có rất nhiều khe nứt nối liền trên mặt đất, tinh hài rải rác tám phương, Đó đều là những dấu vết trong chiến tranh và đã trải qua vô vàn thăng trầm của thời gian.

Đây là lần đầu tiên đám đệ tử của Vấn Thiên cổ tông đi tới tòa cổ thành này, cảnh tượng rung động ở đây thật sự làm bọn hắn kinh ngạc.

Trên một vài cửa hàng ven đường có thể nhìn thấy rất nhiều tiên tài hiếm thấy, lấp lánh phát quang, vô cùng chói mắt nhưng những thứ giá trị nhất đều ở sâu trong tòa thành này, nghe nói có Tiên Vương trấn giữ, hơn nữa số lượng cũng không ít.

Ngoài ra số lượng Chân Tiên cũng rất nhiều nên không ai dám làm bậy, phá hoại quy củ ở đây cả.

"Hình như mấy ngày trước có người nhìn thấy Nguyệt vương dẫn không ít cường giả đuổi tới bên này, tựa hồ muốn đi sâu vào chiến trường Thương Mang."

"Nghe nói chiến trường Thương Mang bên kia có mây đỏ ngút trời, chiếu rọi mấy trăm ngàn dặm xung quanh, rất nhiều Chân Tiên đều chạy tới, có khi nào việc Nguyệt vương tự mình hiện thân cũng có liên quan đến chuyện này?"

Lúc đi dạo quanh các dụng cụ sứt mẻ trên quầy hàng, đám đệ tử của Vấn Thiên cổ tông nghe thấy một vài tu sĩ ở đây đang nhỏ giọng trò chuyện khiến nhiều người trong số bọn hắn lập tức cảm thấy hứng thú.

Vị trưởng lão dẫn đầu kia cũng dừng chân, ánh mắt vô cùng phấn khởi.

Lần này Vấn Thiên cổ tông dẫn rất nhiều đệ tử tới đây cũng bởi vì bọn hắn tình cờ biết được hình như trong chiến trường Thương Mang xuất hiện dị tượng, có khả năng là có chí bảo xuất thế. Có không ít người chạy tới đây nên bọn hắn cũng muốn thử vận may, nhân tiện để mấy người trẻ tuổi trong tông môn rèn luyện.

"Không ngờ ngay cả vị Nguyệt vương kia cũng tự mình chạy tới nơi này, nói như vậy thì trong chiến trường Thương Mang chắc chắn có đồ tốt sắp xuất thế."

Đám đệ tử của Vấn Thiên cổ tông đều vô cùng phấn khích, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Nam tử trẻ tuổi có đôi mắt lóe lên tinh quang trước đó càng tỏ vẻ lấy lòng mà đi về phía tiểu sư muội Lạc Nhan Khê, hắn nói:

"Sư muội, xem ra lần này chúng ta tới rất đúng lúc, có lẽ thật sự có thể gặp được cơ duyên gì đó."

Vị nam tử trẻ tuổi này tên là Tống Vân Kiệt, là một trong mấy vị thiên kiêu nổi danh nhất thế hệ này của Vấn Thiên cổ tông.

Mặc dù kém xa tiểu sư muội Lạc Nhan Khê có thiên tư xuất chúng nhưng chưa đầy một vạn năm, hắn đã có thể trở thành Kẻ thành đạo. Chẳng qua sau khi nghe được lời này của hắn, vẻ mặt tiểu sư muội Lạc Nhan Khê lại không hề có chút biến hóa nào, giống như nàng không nghe thấy gì cả.

Thậm chí còn không xoay đầu lại.

Điều này khiến trong lòng Tống Vân Kiệt có chút khó chịu, nhìn theo ánh mắt của tiểu sư muội, hắn lại thấy được một đạo thân ảnh khoác bạch y ở cách đó không xa.

Đó là một nam tử trẻ tuối có dáng dấp cực kỳ tuấn mỹ, thân hình thẳng tắp thon dài, trên người mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, vô cùng xuất trần siêu nhiên khiến người ta không khỏi liên tưởng đến trích tiên đắc đạo.

Hắn đi trong cổ thành, nhịp bước không nhanh cũng không chậm, thỉnh thoảng sẽ dừng chân ở một nơi bên cạnh.

"Chẳng lẽ tiểu sư muội thích ngắm nam tử trẻ tuổi có dáng dấp đẹp sao?"

"Cũng sắp nhìn đến mê mẩn rồi."

Giọng điệu của Tống Vân Kiệt không khỏi có chút ghen tị, giọng nói cũng không nhịn được mà to hơn rất nhiều.

Nghe vậy, dường như Lạc Nhan Khê lập tức phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn hắn, sau đó nói:

"Chẳng lẽ sư huynh không phát hiện, có vẻ như người xung quanh không nhìn thấy hắn sao?"

Lạc Nhan Khê mặc váy dài màu xanh nhạt, trang sức nhã nhặn thuần sắc, mái tóc như mây, xinh đẹp xuất trần tựa như một đóa u lan trắng mộc mạc. Nàng lẳng lặng nhìn bạch y nam tử đang ghé vào quầy hàng ven đường, trong mắt lóe lên dị sắc.

Bạch y nam tử trông có vẻ như đang đứng ở một thế giới khác, siêu phàm thoát tục, rõ ràng xung quanh có không ít tu sĩ và sinh linh nhưng lại không một ai có thể nhìn thấy hắn.

Người kia ghé vào quầy hàng ven đường, dường như đang quan sát một vài dụng cụ đã bị phá hủy, hắn khiến người ta có cảm giác hoàn toàn tách biệt với mảnh thiên địa này.

Nghe tiểu sư muội nói như vậy, nam tử trẻ tuổi tên là Tống Vân Kiệt của Vấn Thiên cổ tông cũng chú ý tới cảnh tượng này.

Khuôn mặt vốn đang tỏ vẻ ghen tị lập tức trở nên kinh ngạc.

Sau đó Tống Vân Kiệt nhìn về phía mấy sư huynh đệ ở xung quanh, dường như bọn hắn cũng không chú ý tới nơi đó có một thân ảnh mặc bạch y. Nếu không cẩn thận quan sát, sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ bỏ qua hắn.

Hết chương 2297.
Bạn cần đăng nhập để bình luận