Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2660: Vận mệnh trêu ngươi hay là sự thật đây?

Chương 2660: Vận mệnh trêu ngươi hay là sự thật đây?

Kể từ lần tu hành giả Hi Nguyên Thánh Đường xuất thế trước đã là chuyện của vài kỷ nguyên trước đó.

Bỗng nhiên có một “kẻ điên” xuất hiện ở Loạn Tinh ngoại vực, tàn sát cả một Cổ lão văn minh thuộc quản lý của Hi Nguyên văn minh. Tin tức truyền về, khiến người người phẫn nộ.

Lần đó, bên trong Vĩnh Trú thần điện thuộc Hi Nguyên Thánh Đường kia, một bàn tay trắng muốt hoàn mỹ như ngọc thạch vươn ra. Cách thời không và khoảng cách vô tận, ở Loạn Tinh ngoại vực kia, cánh tay nhô ra che khuất cả bầu trời, bao trùm cả thời không vũ trụ.

Tất cả tu hành giả và sinh linh đều tim đập dồn dập, hồi hộp, bàn tay trắng nõn tinh tế kia hoàn mỹ đến mức như được tạo thành từ tiên chi ngọc thủ.

Mỗi một ngón tay đều như thể nắm giữ quy tắc đại đạo vô tận trong tay, cường đại đến mức khiến người khác phải ngạt thở.

Chỉ một bàn tay, cách cả thời không lẫn khoảng cách vô tận đã bộp chết “kẻ điên” làm loạn kia.

Tin tức chấn động về Hi Nguyên văn minh, dù là kẻ đã sớm bước vào cảnh giới Tổ Đạo cảnh cũng tim đập nhanh, sợ hãi hoảng hốt. Mà kể từ sau sự kiện này, chẳng còn ai nhìn thấy tu hành giả Hi Nguyên Thánh Đường xuất thế nữa.

Vô số người hoài nghi rằng người ra tay chính là Thánh nữ của Hi Nguyên Thánh Đường, kể từ Cổ lão kỷ nguyên đã đạt đến thành tựu Đạo cảnh.

Trước vạn cổ, nàng được vinh danh, thậm chí sau vạn cổ, nàng là thiên tài tuyệt luân khiến người người ngưỡng mộ nhất, gánh vác hào quang dị thường. Nhẩm kỹ tự cổ chí kim, thời không vô tận, không ai sánh kịp.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là lời đồn, không có kẻ nào thật sự nhìn thấy dáng vẻ của người đã ra tay, càng đừng nói đến thân phận.

Lúc này đây, bên trong Vĩnh Trú thần điện thần bí nhất ở Hi Nguyên văn minh, sương trắng mông lung, hoàn toàn mờ ảo, nơi này tựa như một mặt gương bằng phẳng hoàn mỹ, không có bầu trời, không có mặt đất, cũng không có ranh giới nào.

Trong khoảng không gian ngưng tụ dày đặc sương trắng mờ mờ ảo ảo, nơi này như thể không có khái niệm thời gian, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng vết tích mà thời gian để lại.

Thậm chí còn có thể phát giác được sự thay đổi của màn sương mù đó.

“Sợi sương đen kia lại giáng xuống rồi…”

“Húc Đán văn minh đã nhận ra ác ý này từ sớm, báo hiệu viễn cổ giáng lâm, phải chăng mang ý nghĩa rằng hắc ám sắp quay lại rồi sao?”

“Sư phụ đã từng nói, hắn… không giết chết được.”

Giọng nói chuyện thì thầm bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn trong nơi này.

Mặt gương bằng phẳng trải rộng vô biên sáng rực đứng sừng sững bên trong tòa cung điện này, vừa cổ xưa lại huyền bí. Mép kính mơ mơ hồ hồ, mang theo chút dấu vết nứt vỡ, tựa như dấu vết do đao thương tấn công.

Có bóng dáng một người khoác lụa trắng, dáng người yểu điệu thướt tha, chậm rãi bước đến. Tay áo, chân váy tựa như làn nước, nổi lên gợn sóng trên mặt gương.

Mặt mũi của nàng trông rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện vẻ xinh đẹp tuyệt luân, như mộng như ảo.

Sau đó, mọi thứ lại biến thành sương mù, tựa như mỗi hơi thở qua đi thì lại đang biến đổi, trải qua năm tháng đan xen, quy tắc lưu chuyển.

“Luân Hồi Kính, thôi diễn mô phỏng lại lần nữa …”

Bóng dáng yểu điệu này bước đến trước mặt gương cổ xưa kia, đưa tay chạm vào, giọng nói mờ mờ ảo ảo như có như không, tựa như truyền đến từ thời cổ xưa nào đó.

Ngay khi lời nàng nói vừa vang lên, mặt gương cổ xưa trước mặt bắt đầu hiện ra rất nhiều biến hóa.

Một loại lực lượng thần bí cổ xưa xuất hiện dày đặc, nghìn tỷ đường cong tụ về, thần quang đan xen vào nhau theo trật tự, đang tái diễn lại cái gì đó.

“Năm đầu tiên: Gió êm sóng lặng, ngươi lẳng lặng quan sát dòng vận mệnh, từ đó dòm ngó được một phần cảnh tượng rung chuyển trong tương lai, tinh thần không tập trung được.”

“Năm thứ hai: Ngươi lại lần nữa nhận được cảnh báo từ Húc Đán chân giới, sinh lòng lo nghĩ, và nhớ đến lời báo hiệu sư phụ để lại, quyết định đến nơi phong ấn kia xem xét thử. Đáng tiếc, sương đen đã ngập tràn, chắn mất cả đường đi của ngươi, không thể nào đến gần được.”

“Năm thứ ba: Ngươi vẫn lẳng lặng quan sát dòng vận mệnh, lại lần nữa bắt gặp sợi sương đen giáng lâm kia, lo sợ phong ấn bị nới lỏng, quyết định liên thủ với Húc Đán chân giới chống lại kịch biến trong tương lai.”

“Năm thứ mười: Ngươi bỗng nhiên cảm nhận được vận mệnh Hi Nguyên văn minh có biến, trong lòng kinh hãi, quyết định tìm ra chân tướng. Đáng tiếc chân tướng đã bị màn sương mù che lấp, ngươi không thể nào nhìn thấy rõ.”

“Năm thứ ba mươi bảy: Ngươi cân nhắc đến mối giao tình đã từng chung tay tiêu diệt toàn bộ mối họa còn sót lại mà ra tay giúp đỡ Sở Cô Thành, rồi lại gặp phải đại địch khủng bố trước nay chưa từng có.”

“Bị tóm ngay tại chỗ.”

“Năm thứ ba mươi tám: Ngươi chết, không rõ nguyên nhân.”

Nhìn thấy trên mặt Luân Hồi Kính hiện lên đoạn văn này, người khoác lụa trắng kia rõ ràng ngây ra, cơ thể hình như cũng trở nên hơi cứng đờ.

“Ta chết rồi sao? Còn là lần đầu tiên nhìn thấy kết quả như thế này nữa.”

Sau một lúc lâu, dường như cuối cùng nàng mới khôi phục lại lý trí, giọng nói gần như đang thì thào.

Vận mệnh khó đoán, huống gì là vận mệnh của bản thân, tu vi càng cao thâm thì vận mệnh lại càng hư vô mờ ảo. Từ trước đến giờ, khống chế vận mệnh của bản thân chính là một mệnh đề mâu thuẫn.

Tuy có món chí bảo Luân Hồi Kính này, nhưng nhiều khi kết quả cho ra dường như là vận mệnh đang trêu ngươi nàng. Mà lần này, là vận mệnh trêu ngươi, hay là kết quả thật sự đây?

Hết chương 2660.
Bạn cần đăng nhập để bình luận