Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3465. Hiểu lầm quá sâu



Chương 3465. Hiểu lầm quá sâu




Trần Nghi mở cặp mắt của mình thật to, khó tin trước cảnh tượng trước mặt, cả người giống như tượng bùn.
“Không thể nào…”
Nàng lẩm bẩm.
Nàng làm sao mà quên được, trên đường đến Phạt Thiên Minh, bọn họ bị sinh linh hắc ám đột kích, là ai đã ra tay cứu tất cả bọn họ.
Lúc đó, nam nhân trẻ tuổi tuấn tú tự phụ đó đã đưa cho nàng một bình đan dược. Mặc dù bây giờ cái bình đã trống rỗng, không có bất kỳ viên thuốc nào, nhưng nàng vẫn giữ nó như cũ.
Trong khoảng thời gian bị giam ở địa lao Phạt Thiên Minh, thậm chí Trần Nghi đã từng mơ mộng rằng sẽ có người đến cứu các nàng.
Công tử áo trắng đã từng đưa bàn tay của hắn cho mọi người trong bóng tối liệu có xuất hiện lần nữa hay không?
Nàng đã tưởng tượng và suy đoán qua rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến, công tử áo trắng lúc đó lại là minh chủ Phạt Thiên Minh trong truyền thuyết, khiến tất cả Thương Mang kiêng kỵ, sợ hãi, nghe đến là biến sắc.
“Trần Nghi cô nương, mời ngồi.”
Giọng nói của Cố Trường Ca truyền đến, cắt ngang suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu Trần Nghi.
Nàng chỉ cảm thấy đầu của mình hoàn toàn trống rỗng, giống như đứng máy. Nàng không biết mình đã bước qua như thế nào, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn đá ra sao.
Ngay cả trước mặt xuất hiện một chén trà khi nào, nàng cũng không phát giác.
Cố Trường Ca tùy ý ném cần câu dưới chân, thong thả chờ Trần Nghi lấy lại tinh thần.
Lăng Ngọc Linh thì đang đánh giá Trần Nghi, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ không biết vì sao Cố Trường Ca lại cho người gọi nữ nhân này đến.
Hay là trên người nàng có điểm gì đó đặc biệt?
“Xin bái kiến minh chủ.”
Trần Nghi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nở nụ cười khổ. Những gì mà nàng nhìn thấy trước mắt quả thật có chút mộng ảo và không thể tin nổi.
Thì ra nàng không những đã từng gặp qua minh chủ Phạt Thiên Minh mà còn đề cập đến mục đích đến Phạt Thiên Minh của nàng.
Chẳng qua lúc đó Cố Trường Ca không hề có biểu hiện gì có liên quan đến thân phận của hắn.
Nàng cũng chưa từng nghĩ đến Cố Trường Ca lại là minh chủ Phạt Thiên Minh.
Vốn trong lòng Trần Nghi có rất nhiều vấn đề và lời muốn hỏi, nhưng khi gặp Cố Trường Ca, biết được hắn chính là minh chủ Phạt Thiên Minh, nàng lại không biết nói cái gì.
“Ngươi hẳn đang cảm thấy nghi ngờ vì sao ta lại tìm ngươi?”
Cố Trường Ca mỉm cười, ra hiệu Trần Nghi không cần khẩn trương: “Trong khoảng thời gian này, không ít người trong minh nhìn thấy đệ tử hỏa chủng của Tà Nguyệt Tông chạy nạn bên ngoài, sau đó mang bọn họ về lại Phạt Thiên Minh. Ta nghĩ ngươi đã từng là trưởng lão Tà Nguyệt Tông, ngươi có muốn dàn xếp cho những đệ tử của mình hay không?”
Trần Nghi nghe xong, không khỏi giật mình ngây ra tại chỗ, thiếu chút nữa hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Minh chủ Phạt Thiên Minh đích thân tìm nàng cũng chỉ vì chuyện đó thôi sao?
Với thân phận của hắn, hắn không nên để ý những chuyện nhỏ này, nghĩ sao mà phái người dẫn nàng đến đây, đích thân hỏi thăm nàng?
“Minh chủ, có còn chuyện gì khác không?”
Trần Nghi vô thức hỏi, nhưng vẫn có chút không dám tin như cũ.
Cố Trường Ca kỳ quái nhìn nàng rồi lắc đầu bật cười: “Cũng không có chuyện gì khác, chỉ nghe thuộc hạ bẩm báo, nhắc đến chuyện đệ tử Tà Nguyệt Tông, ta đột nhiên nghĩ đến ngươi. Dù sao, lúc trước ngươi cũng đã nói qua với ta, nói ngươi là trưởng lão Tà Nguyệt Tông mà.”
“Đúng rồi, khoảng thời gian ở Phạt Thiên Minh như thế nào? Bởi vì một số duyên cớ, các ngươi tạm thời không thể nào rời khỏi Phạt Thiên Minh, nhưng chờ sự việc của Chính Nhất Minh giải quyết xong, thiên hạ thái bình. Lúc đó, nếu các ngươi muốn rời đi, chắc chẳn Phạt Thiên Minh sẽ không có ai dị nghị.”
Trần Nghi vẫn lẳng lặng nhìn hắn như cũ, có chút cảm giác không biết phải làm sao.
Loại cảm giác này giống như một gốc cỏ dại không đáng thu hút ven đường, không nghĩ đến lại được người ta chú ý.
“Làm phiền minh chủ lo lắng. Trong khoảng thời gian ở Phạt Thiên Minh, ta cảm thấy rất tốt, không bị bên ngoài quấy rầy. Ám tật lưu lại lúc trước cũng nhờ đan dược mà ngươi tặng cho hóa giải hết.”
Trần Nghi thấp giọng giải thích: “Ban đầu, khi ở đại điện, chúng ta không nghĩ đến có người rắp tâm hại người, muốn ám sát minh chủ ngươi…”
Bây giờ nàng đã có thể chắc chắn trong đội sứ giả lúc trước có người rắp tâm hại người, muốn ám sát Cố Trường Ca.
Chứ không phải giống như lời đồn bên ngoài muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do hay Phạt Thiên Minh vì chọn một lý do thích hợp để ra tay với Chính Nhất Minh.
Lúc đó, nàng còn cảm thấy rất kỳ quái vì sao tội danh ám sát minh chủ Phạt Thiên Minh ngập trời như thế, bọn họ chỉ bị giam giữ trong địa lao mà không bị trực tiếp xử lý.
Bây giờ xem ra, hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng. Dù sao Cố Trường Ca cũng là ân nhân cứu mạng, đối với bọn họ cũng có chút giao tình. Trước khi còn chưa biết rõ ràng hết thảy mọi nguyên nhân, làm sao có chuyện lạm sát người vô tội được chứ?
Một nhân vật thanh cao chính trực như hắn sao có thể đáng sợ như lời đồn được.
Hiểu lầm đối với minh chủ Phạt Thiên Minh quả thật rất sâu. Hết chương 3465.



Bạn cần đăng nhập để bình luận