Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3491. Kỹ năng diễn xuất vụng về



Chương 3491. Kỹ năng diễn xuất vụng về




“Chuyện gì vậy…”
Chúc Phó Dật tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này cũng mở to mắt, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào, cả người giống như tượng bùn, không dám tin vào mắt của mình.
Đây rốt cuộc là tồn tại như thế nào chứ? Chỉ hiện thân nhưng cũng đủ dọa cho Tinh Minh quốc sư phải chạy trốn, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Không đúng, đây không phải chân thân, chỉ là một đạo hình chiếu mà thôi.
Lúc này, trong lòng Chúc Phó Dật đã cực kỳ chấn động, khó mà diễn tả bằng ngôn ngữ.
Sau khi Tinh Minh quốc sư trốn đi, cấm chế trên người Khương Vị Ương cũng tan rã. Nàng không nhìn thấy những gì phát sinh trước mắt, cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được.
Gương mặt nàng cũng hiện lên sự chấn động và giật mình. Lông mi thật dài của nàng không ngừng run rẩy, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tinh Minh quốc sư bị dọa, nàng an toàn…
“Ngươi đã lãng phí thủ đoạn bảo mệnh mà ta cho ngươi ở đây…”
Âm thanh nhẹ nhàng của nam nhân vang lên, giống như suối trong róc rách trên đá, lại giống như sự ôn nhuận của ngọc thạch, khiến Khương Vị Ương nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nhưng rất nhanh nàng đã kịp phản ứng. Đây không phải nói với nàng.
“Sư tôn…”
Thiếu nữ váy đỏ không còn bình tĩnh như vừa rồi. Nhìn thấy hư ảnh trước mắt, ánh mắt của nàng chỉ toàn là sự vui vẻ, mày cong lại, giọng nói hoạt bát…
Trong hư không, sương mù hỗn độn khuếch tán, hư ảnh của nam nhân kia cũng không có bất kỳ động tác gì, cũng không ra tay ngăn cản Tinh Minh quốc sư chạy trốn.
Sau đó, hắn giống như bắt đắc dĩ lắc đầu, mắt nhìn thiếu nữ váy đỏ đang vui vẻ trước mặt, giọng điệu ôn hòa: “Ngươi dùng thủ đoạn bảo mệnh của ta cho ngươi ở đây, lần tiếp theo nếu gặp phải nguy hiểm, có lẽ sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu.”
Thiếu nữ váy đỏ nhướng mày, thè lưỡi nói: “Ta không tin sư tôn sẽ mặc kệ ta.”
Nam nhân lắc đầu, không nói gì nữa, sau đó nhìn Khương Vị Ương vẫn còn ngẩn người cùng với Chúc Phó Dật, dường như có chút suy nghĩ nhưng cũng không lên tiếng nói câu nào, biến thành một sợi khói xanh tan biến ngay tại chỗ.
“Ai cha…”
“Đoán chừng sư tôn giận rồi…”
Thiếu nữ váy đỏ thấy nam nhân cứ như vậy mà rời đi, nụ cười trên mặt biến mất, chuyển sang lo lắng, sầu mi khổ kiếm đứng ở đó.
Mặc dù Khương Vị Ương không nhìn thấy được chuyện gì xảy ra nhưng dựa vào lực cảm giác cường đại của mình, nàng vẫn có thể đoán ra được điều gì. Nàng kịp phản ứng, lên tiếng cảm tạ: “Đa tạ tiền bối…”
Nghe xong, thiếu nữ váy đỏ quay sang nhìn nàng, thu lại vẻ u sầu trên mặt, khôi phục lại sự kiêu căng trước đó. Nàng lắc đầu nói: “Sư tôn đã đi rồi. Đây chỉ là ý niệm mà hắn lưu lại bên cạnh ta. Ngươi có cảm tạ, hắn cũng không nghe được.”
“Bất kể thế nào, nhờ phúc của tiền bối ta mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh. Đây là điều nên làm mà.”
Rốt cuộc Khương Vị Ương cũng đã mỉm cười.
Thiếu nữ váy đỏ có chút kỳ quái nhìn nàng nhưng cũng không nói gì. Khi Tinh Minh quốc sư rời đi, thời không ngưng trệ rốt cuộc cũng khôi phục lại, thời gian tiếp tục lưu chuyển, tiếng ồn ào truyền đến. Bánh xe ngựa nhanh chóng nghiền đá trên đường, phát ra tiếng vang ù ù.
Thương đội tiếp tục lên đường. Những người còn lại cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không biết chuyện xảy ra vừa rồi.
Chúc Phó Dật vẫn mở to hai mắt như cũ.
Vừa rồi, hắn ta rất muốn lên tiếng cảm kích nam nhân thần bí kia đã cứu mạng nhưng trong lòng vẫn tràn ngập sự rúng động khó mà nói nên lời, khiến hắn ta thật lâu vẫn không tỉnh hồn lại chứ đừng nói chi đến việc cảm tạ.
“Đa tạ cô nương.”
Nhưng hắn ta cũng không ngốc, hiểu được lai lịch của thiếu nữ váy đỏ trước mắt bất phàm, vội tranh thủ chắp tay nói lời cảm tạ.
Một số người tu hành trong thương đội nhìn hành động kỳ quái của hắn, có chút kinh ngạc nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi.
Thiếu nữ váy đỏ không tiếp tục nói chuyện với đám người Chúc Phó Dật. Nàng khoát tay một cái rồi quay lại xe ngựa.
Khương Vị Ương có chút muốn nói rồi lại thôi.
Bên trong xe ngựa, thiếu nữ váy đỏ vuốt lông mày, dường như có chút đau đầu, nhưng rất nhanh nàng đã vứt bỏ rất nhiều suy nghĩ phức tạp hôm nay ra khỏi đầu, linh đài khôi phục lại sự kỳ ảo, bắt đầu ngồi xếp bằng tiến hành tu luyện.
Nàng không muốn bị cuốn vào chuyện của Vị Ương tiên triều, nhưng chuyện đã phát sinh, nàng cũng không còn cách nào.
Chỉ là bây giờ thế cục hỗn loạn, Phạt Thiên Minh đang thảo phạt Chính Nhất Minh. Nàng lại gặp chuyện vừa rồi, cũng không kịp nói cho sư tôn nàng biết nàng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn kia.
Trong thời buổi rối loạn, nàng không muốn trêu chọc phiền toái.
Bây giờ nàng chỉ muốn thành thật tu hành, cố gắng gia tăng thực lực đuổi kịp bước chân của Tiên Nhi tỷ tỷ, đồng thời tìm được Đào Yêu tỷ tỷ dường như bốc hơi khỏi thế gian.
“Ngươi dự định tính kế ta cùng một lượt sao? Không tiếc thông qua phương thức quanh co lòng vòng này để Khương Vị Ương dính líu đến Phạt Thiên Minh, thậm chí còn đưa ta đến bên này? Đúng là có chút thú vị.”
“Nếu như đây là sắp xếp của Vị Ương Đế Quân, xem ra ông ta cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Ông ta đã bày ra không ít chuẩn bị đằng sau, không muốn biến thành khôi lỗi mặc người ta định đoạt.”
“Nhưng kỹ năng diễn xuất vụng về như vậy có thể che giấu được Vận Chủ sau lưng hắn ta sao?”
Phạt Thiên Minh, một sợi khói xanh tiêu tán trước mặt Cố Trường Ca, bị hắn tiện tay phủi bay, ánh mắt lộ ra điều suy nghĩ.
Kỹ năng diễn xuất vụng về của Tinh Minh quốc sư tất nhiên không có khả năng che giấu được hắn.
Đối phương đoán chừng đã sớm để mắt đến Yêu Yêu, biết được thân phận đặc biệt của nàng, nhất là nàng còn có quan hệ đặc biệt với hắn, cho nên mới cố ý thông qua biện pháp này “bức bách” hắn hiện thân, từ đó có thể thuận lý thành chương đào tẩu.
Hết thảy cũng chỉ vì muốn lừa gạt vị Vận Chủ sau lưng kia. Hết chương 3491.



Bạn cần đăng nhập để bình luận