Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 991: Đấu trí

Chương 991: Đấu trí

Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, nhiều chủng tộc bẩm sinh xuất hiện trên thế giới to lớn này nhưng ngày nay đều rất hiếm thấy tung tích.

Những chủng tộc đó không hề biến mất mà là ở ẩn trong một số tiểu thế giới, không tiếp xúc với bên ngoài.

Không thể coi thường thực lực của các chủng tộc này, thậm chí sự lâu đời của truyền thừa còn đang nằm ngang với vô số kỷ nguyên.

Ví dụ như Thái Hư Thần tộc chính là một chủng tộc như vậy, Thái Hư Thần ý chảy trong huyết mạch là một sức mạnh thần bí có thể so sánh với Phi Tiên chi quang.

Dưới loại thực lực này gia trì, có thể có sức chiến đấu vô song, khó tìm được đối thủ trong cùng cảnh giới.

Lần này, Thái Hư Thần Mộ xuất thế không chỉ kinh động đến các chủng tộc mà ngay cả công chúa thần bí của Thái Hư Thần tộc cũng đã hiện thân.

Hơn nữa, điều làm cho Cố Trường Ca thấy thú vị nhất là theo báo cáo của khôi lỗi ma công, Giang Thần cũng trà trộn vào trong đó.

Ở bên cạnh hắn không chỉ có công chúa của Thái Hư Thần tộc mà còn có một hòa thượng hơi thần bí.

Chỉ có thể nói không hổ là khí vận chi tử, thật là ở đâu có cơ duyên thì sẽ xuất hiện ở đó.

Vốn dĩ Cố Trường Ca không định đến Thái Hư Thần Mộ này nhưng khí vận chi tử hiện thân thì chắc chắn sẽ xuất hiện đồ tốt.

Như vậy thì hắn cũng không đi không được, vừa khéo vào lúc này có thể điều tra lại tung tích của Bạch Liên Nhi, nhân tiện chờ cho Hi Dao Nữ Hoàng một câu trả lời chắc chắn.

Chuyện của Yêu Đế chi tử Quân Bất Phàm còn phải xem xét sau khi đến Yêu Giới.

Tất cả những việc làm bây giờ chỉ có thể được coi là sớm lên kế hoạch trước mà thôi.

"Nếu như Bạch Liên Nhi là chủ nhân đứng sau Xuân Phong Bích Nguyệt Lâu thì theo quỹ đạo bình thường này nhất định sẽ tiếp xúc với Yêu Đế chi tử Quân Bất Phàm."

"Sáu nghìn năm trước, khi Bạch Liên Nhi vẫn ở Yêu Giới thì đã biết Quân Bất Phàm. Theo hành động này thì không chừng sẽ là tiết tấu của motip nữ chính."

Nghĩ đến đây, Cố Trường Ca vẫn đi đến địa lao để đề phòng lỡ như.

Bạch Côn đã bị phong ấn tu vi và đang bị ném ở đây, mặc dù mắt mù thân tàn nhưng hắn lại cảm nhận được ngay sự xuất hiện của Cố Trường Ca.

"Cố Trường Ca, ngươi tới đây làm gì? Vẫn là câu nói đó, muốn chém muốn giết tùy ngươi. Lão phu tuyệt đối không nhíu mày chút nào."

Bạch Côn khó khăn ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng làm người ta rất khiếp sợ, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

Nếu là một người bình thường nhất định sẽ bị dáng vẻ này dọa sợ.

Nhưng sắc mặt của Cố Trường Ca từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi một chút nào, hắn tùy ý ngồi xuống tảng đá bên cạnh địa lao và dùng áo choàng phủi bụi trên đó.

"Hoàn cảnh ở đây có vẻ hơi u ám, ngươi ở một mình cũng có vẻ khá cô đơn. Nhưng ta cảm thấy có lẽ tiền bối ngươi cũng không cảm nhận được. "

Hắn tự nói với mình.

Thấy sắc mặt của Bạch Côn thay đổi, Cố Trường Ca lại tiếp tục cười nói, "Đương nhiên, nếu như tiền bối cảm thấy cô đơn thì tại hạ có thể giúp ngươi tìm một người bầu bạn."

Bạch Côn cau mày hỏi: "Ngươi nói vậy là sao?"

"Đơn giản chỉ cảm thấy nơi này thực sự tối tăm quá, cả ngày không thấy ánh nắng, tiền bối ở đây một mình cũng sẽ cảm thấy cô đơn."

Vãn bối hơi áy náy nên sau khi suy nghĩ lại thì cảm thấy nên làm gì đó cho tiền bối." Cố Trường Ca cười nhạt, giọng điệu thờ ơ.

Nhưng Bạch Côn lại cảm thấy ớn lạnh khủng khiếp đang lao thẳng lên từ chỗ đốt sống xương cụt.

Một điềm báo xấu lóe lên.

Cố Trường Ca tuyệt đối là nhân vật đáng sợ nhất mà hắn từng gặp, không phải là một trong, mà là nhất.

Cho dù năm đó là Hi Dao Nữ Hoàng mà hắn đã đoán được sẽ phản nghịch thì cũng kém xa.

"Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

Bạch Côn có cảm giác da đầu tê dại, hỏi.

Hắn phát hiện ra kể từ khi Cố Trường Ca bước vào địa lao thì hắn đã kiểm soát được cảm xúc của mình, khiến mình lo lắng bất an, thậm chí còn sinh ra một điềm báo xấu.

"Nữ nhi của ngươi tới cứu ngươi."

Cố Trường Ca lộ ra nụ cười nói.

"Cái gì?"

Bạch Côn nghe vậy thì đầu óc ong ong như thể bị hoàng chung đại lữ gõ một cái, âm thanh ong ong trong tai.

Hắn không dám tin vào tai mình.

Không phải bản thân đã nói với nàng và Bạch Họa là cứ mặc kệ mình và cũng đừng báo thù cho mình rồi sao?

Tại sao nàng không nghe còn muốn đến để cứu mình, "Không đúng, ngươi đang lừa ta, nữ nhi của ta không thể nào đến cứu ta được. Giữa ta và nàng đã sáu ngàn năm chưa từng gặp nhau rồi”.

Nhưng Bạch Côn cũng một người từng trải qua sóng gió lớn, rất đã bình tĩnh trở lại, cảm thấy rất có thể Cố Trường Ca đang lừa mình chỉ là muốn lừa gạt để moi lời từ trong miệng mình.

"Vậy sao, trí nhớ của tiền bối ngươi thật không tốt, hay là tại hạ nhắc nhở ngươi một chút."

"Hai người trốn thoát trong Bắc Trạch cổ thành không phải là đồ đệ và con gái Bạch Liên Nhi của ngươi sao? Ai có thể ngờ rằng hiện nay nàng đã trở thành chủ nhân đằng sau Xuân Phong Bích Nguyệt Lâu chứ."

"Ngươi nói xem có phải những chuyện trên đời này cũng khá trùng hợp không?"

Cố Trường Ca mỉm cười nói, giọng điệu không thay đổi nhiều lắm.

Nhưng trán Bạch Côn đã dần đổ mồ hôi lạnh.

"Ngươi đã làm gì nữ nhi của ta rồi?"

Hắn không nhịn được quát hỏi

Cố Trường Ca mỉm cười, "Tại hạ chưa làm gì nàng, chỉ đang nghĩ có nên để cha con tiền bối đoàn tụ hay không thôi. Địa lao này không lớn lắm nhưng vẫn có thể chứa được hai người."

"Cố Trường Ca, ta sẽ nói hết những gì ngươi muốn hỏi, ngươi đừng làm tổn thương nữ nhi của ta, nàng không liên quan gì đến chuyện này, hoàn toàn là ta kéo nàng vào."

Cuối cùng Bạch Côn cũng nhận ra mục đích của Cố Trường Ca lúc này, khuôn mặt không khỏi đau buồn nói.

Nữ nhi Bạch Liên Nhi chắc chắn là điểm yếu của hắn.

Trước đó, hắn không hề lo lắng về việc Cố Trường Ca sẽ sưu hồn và kiểm tra trí nhớ của hắn.

Bởi vì trong thần hồn của hắn có cấm chế phong ấn, một khi kích thích vào thì đến lúc đó cả hắn và thần hồn đều sẽ bị hình thần câu diệt.

Tất nhiên Cố Trường Ca sẽ không chiếm được gì cả.

Hết chương 991.
Bạn cần đăng nhập để bình luận