Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1712: Tuyệt vọng

Chương 1712: Tuyệt vọng

Răng rắc!

Những vết nứt xuất hiện trên bầu trời, thiên khung vụn vỡ như mặt kính, có máu đen chảy xuống.

Đồng thời, chất lỏng màu đen đông lại rồi rơi lộp bộp xuống đất, bao phủ tám phương.

Tại các nơi còn sót lại trong Kiếm Huyền đại thế giới, rất nhiều tu sĩ cường đại bị vật chất màu đen rơi trúng người, kêu thảm một tiếng rồi run rẩy ngã xuống đất.

Mà những vật chất màu đen này lại như có sinh mệnh, cứ nhắm đến ngũ quan mà chui vào, thậm chí còn phát ra tiếng cắn xé, nhai nghiến, kinh hãi đến cực điểm.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ những tu sĩ và sinh linh này đều hóa thành tro bụi, hôi phi yên diệt.

Thời khắc này, Kiếm Huyền đại thế giới rơi vào đại loạn.

Ầm ầm!

Từng chiếc cổ chiến thuyền hạ xuống từ thiên ngoại, đại quân mênh mông cuồn cuộn của thượng giới đứng sừng sững ở bên trên.

Có các phương thế lực như Đại Du tiên triều, Thần Linh Sơn, Thiên Hoàng Sơn… Lần này tất cả những lực lượng muốn công chiếm Kiếm Huyền đại thế giới đều hạ xuống.

Du Phi Nhã không dám để cho Cố Trường Ca thất vọng cho nên mới hao tổn tâm trí lấy lý do tìm được nơi lão Hoàng tổ bị nhốt để dẫn động thế lực các phương tới cứu viện.

“Khí tức của tổ tiên tập trung tại vùng trung tâm ở giới này, nhân lúc nơi đây đang rơi vào loạn lạc, ta có thể đi cứu viện bọn hắn.”

Du Phi Nhã nhẹ giọng mở miệng, bạch y như tuyết, vóc dáng thon dài, tóc xanh phiêu đãng, vô cùng mỹ lệ thanh tao.

“Khí tức này không thích hợp, xem ra giới này sắp tiêu rồi…”

Có tồn tại Chuẩn Đế sắc mặt ngưng trọng, kiến thức bất phàm, cảm thấy lúc này Kiếm Huyền đại thế giới phát sinh dị biến.

Sắc trời tối sầm lại, dường như có hỗn độn chân lôi kinh khủng vang vọng từ nơi sâu nhất.

Toàn bộ cương vực của Kiếm Huyền đại thế giới mênh mông rộng lớn gặp phải giới hạn, lúc này đây tất cả những phiến lục địa đều đang rung chuyển.

Bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh liền cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao thiên địa lại rạn nứt? Vì sao thái dương lẫn tinh thần đều biến mất?”

Biến cố đột ngột trong Kiếm Huyền đại thế giới khiến không ít tu sĩ vốn không biết chuyện gì đang diễn ra bàng hoàng kinh hãi.

Trên cổ chiến thuyền, có tu sĩ thượng giới sợ đến mức mặt mày tái nhợt, chú ý thấy cửa vào đã biến mất, không còn cảm nhận được một chút khí tức thượng giới nào.

Đường hầm vũ trụ đầu bên kia cũng đang dần khép lại, tất cả mọi người đều bị nhốt ở giới này, khó có thể trốn về thượng giới.

Điều này khiến bọn hắn vô cùng hoảng sợ và không hiểu ra sao.

Ầm ầm!

Thiên địa nứt ra, sau đó bong tróc đổ xuống. Ánh lửa ngút trời hoà tan tất cả, tựa như có mưa sao băng giáng xuống.

Toàn bộ bầu trời Kiếm Huyền đại thế giới chia năm xẻ bảy giống như một tấm kính bị vỡ tan. Gió mạnh thổi tới, tứ phương chìm trong bóng tối đen ngòm không nhìn thấy đáy.

Trong đó là một mảnh hư vô rộng lớn, còn có hỗn độn sôi trào chảy loạn, rất nhiều hung thú lâu đời xuất hiện.

Kẻ thành đạo muốn vượt qua thì cũng phải cẩn thận, nơi đây có quy tắc áp chế rất kinh khủng, bằng không sẽ chết thảm.

Một màn này khiến tất cả các tu sĩ bên trong chấn kính, ai nấy đều trợn mắt sợ hãi.

Thiên địa nổ tung, đủ loại quy tắc phát tán ra bên ngoài, trật tự thần quang phảng phất như liệt diễm thiêu đốt hết tất thảy.

Có tu sĩ nhiễm phải một tia khí tức này, trong khoảnh khắc liền hóa thành bột mịn, hình thần đều diệt.

Đó là một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

Cả phương thế giới đều đang co lại rồi sụp đổ, giống như một khối lục địa tàn lụi co rút dần về phía dải đất trung tâm.

Tới gần ranh giới thì sẽ lập tức tan thành bột mịn rồi biến mất vào biển hư vô cùng với hỗn độn loạn lưu.

“Đây không chỉ không đơn thuần là diệt thế, đây là muốn mở lại giới này, quy về hỗn độn hư vô. Tất cả sinh linh bước chân vào đó đều sẽ chết.”

Trên cổ chiến thuyền, một tồn tại Chí Tôn cảnh sợ hãi nói, thần hồn run rẩy, vô cùng lo sợ bất an.

Cường đại như hắn mà cũng sợ phát khiếp loại khí tức này, tựa như sâu bọ yếu ớt không có sức chống cự.

Chứ đừng nói là những tu sĩ còn lại, người nào người nấy sợ đến mức hai chân như nhũn ra, mặt cắt không còn một giọt máu.

Hơn nữa, điều khiến bọn hắn tuyệt vọng hơn chính là chưa tìm được biện pháp nào.

Thiên cơ nơi này hỗn loạn, quy tắc vỡ tan, vốn không cảm giác được khí tức của thượng giới.

Lúc này có người chú ý đến tốc độ đổ sụp của thiên khung, cũng không tính quá nhanh.

Chỉ có khu vực trung tâm ở Kiếm Huyền đại thế giới là không chút tổn hại, giống như không bị ảnh hưởng gì.

“Mau đến chỗ trung tâm.”

“Giờ đây đó là cách duy nhất giúp chúng ta sống sót.”

Khắp nơi trên Kiếm Huyền đại thế giới đều vang lên tiếng hô hào của mọi người. Toàn thân bọn hắn phát sáng, phù văn bao phủ, dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía trung tâm.

Giờ phút này, mặc kệ là tu sĩ hay là sinh linh thì đều sợ hãi tột độ chạy về phía trung tâm, cảm thấy đi đến nơi đó thì mới có thể sống sót.

Ầm ầm!

Sơn mạch sụp đổ, mặt đất nứt ra, núi lửa phun trào, chân hoả đỏ lòm tuôn ra thiêu huỷ tất cả.

Hạo kiếp giáng xuống chôn vùi toàn bộ tu sĩ và sinh linh.

Mà ngay lúc toàn bộ Kiếm Huyền đại thế giới đều bị huỷ diệt, tại một phương vô cùng sâu thẳm trong không gian hắc ám, khí tức huỷ diệt nồng nặc, hỗn độn quang tiêu tán, vô số lực lượng bàng bạc chìm nổi khắp nơi, đủ khiến người thường bị ép thành thịt vụn, hình thần đều diệt.

Từng Hắc Ám Lao Lung trôi nổi, trong đó nhốt rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên của Kiếm Huyền đại thế giới, tất cả đều mang sắc mặt tuyệt vọng và đờ đẫn.

Bọn hắn nhìn Hắc Ám vương tọa trong mảnh không gian này mà run rẩy trong lòng, sợ hãi đến cực hạn.

Có một bạch y nam tử đang ngồi ngay ngắn bên trên, giống như đang chờ ai đó đến đây.

Bên cạnh hắn, chân thân của Thiên Đạo ý chí biến thành một nam tử tóc đen, mang theo lòng kính sợ đang nói cái gì đó…

Hết chương 1712.
Bạn cần đăng nhập để bình luận