Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3481. Cường giả thần bí



Chương 3481. Cường giả thần bí




“Thanh Nam cô nương nói đúng. Hạo kiếp này, chúng ta chẳng thể thay đổi được gì. Ngay cả sinh linh hắc ám xâm chiếm đạo thống gia viên của chúng ta, chúng ta còn không đối phó được, làm sao có thể vọng tưởng ngăn cản được hạo kiếp này chứ?”
Vị trưởng lão Tà Nguyệt Tông vừa mới lên tiếng cười khổ nói, dường như cũng đã nhận mệnh.
“Biết chừng đâu còn có thể thì sao? Mặc dù nó đang ở gần Thương Mang, nhưng hẳn còn cách một khoảng thời gian nữa. Và khoảng thời gian này chính là cơ hội mà ông trời cho chúng ta.”
Nữ nhân áo trắng ngửa đầu nhìn thiên khung, nhẹ nói.
“Đúng vậy, tiền bối nói đúng, chưa đến bước cuối cùng, sao lại có thể dễ dàng buông tha chứ. Nhưng lúc này, chúng ta vẫn nên lên đường trước, rất nhanh sẽ đến Cửu Thiên chi địa thôi. Có lẽ khi đến đó sẽ có cách giải quyết thì sao.”
Lúc này, Tạ Đình Ngọc lên tiếng.
Trong thời gian vừa qua, bọn họ vẫn tiếp tục lên đường. Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh khai chiến, bọn họ tránh đi những tuyến đường và vũ trụ có thể bị liên lụy, khiến cho quá trình có chút chậm trễ.
Trên đường đi, bọn họ còn cố ý tránh một số lãnh địa của sinh linh hắc ám, tránh bị phiền phức không đáng có.
“Vì sao ta luôn có một cảm giác nói không ra lời, cảm giác áp bách càng lúc càng nặng.”
Cố Tiên Nhi cũng thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói.
Bất luận Tà Nguyệt Tông bị hủy diệt hay Chính Nhất Minh khai chiến với Phạt Thiên Minh đều mang đến cho nàng một cảm giác phải nhanh chóng mạnh lên.
Hiện tại, Hắc Họa Ngọn Nguồn chi địa một lần nữa tái hiện thế gian, cảm giác áp bách này lại càng mãnh liệt, thậm chí khiến cho nàng hít thở không thông.
Rõ ràng Thanh Nam nói đúng, trước mặt hạo kiếp này, bọn họ cái gì cũng đều làm không được.
Nhưng vì sao nàng lại có một trực giác, dường như trong cõi u minh có một âm thanh và đại thế đang nói cho nàng biết, bảo nàng đến ngăn cơn sóng dữ, ngăn cản hết thảy?
Nàng là ứng kiếp mà thành?
Khi Chính Nhất Minh và Phạt Thiên Minh chính thức khai chiến cũng đã mấy trăm năm.
Một trăm năm thời gian đối với người bình thường mà nói có lẽ chính là một đời dài dằng dặc, nhưng đối với người tu hành đã đạt đến một cấp bậc tu vi nào đó, trăm năm chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đối với các tộc, các đạo thống trong Phạt Thiên Minh hay Chính Nhất Minh mà nói, trăm năm cũng chỉ là mới bắt đầu. Từ xưa đến nay, không có văn minh chân giới nào giao chiến mà kết thúc trong mấy trăm năm ngắn ngủi cả.
Động một chút là vượt qua vạn năm, thậm chí càng lâu hơn, đến mấy kỷ nguyên.
Đối với loại quái vật khổng lồ như Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh, mặc dù chém giết lẫn nhau thảm thiết hơn nhưng cũng mang ý nghĩa tương tự, thời gian kéo dài sợ rằng sẽ lâu hơn.
Trận chiến này không biết khi nào sẽ kết thúc.
Thời gian Thương Mang tiếp tục rung chuyển và hỗn loạn không biết kéo dài bao lâu.
Từng chiến thuyền cổ lão, khí hỗn độn bành trướng nghiền ép thời không, giống như vượt qua dòng sông thời gian mà đến. Rất nhiều cường giả Phạt Thiên Minh hiện thân đứng bên trên chiến thuyền.
Tinh vực liên miên được ngăn cách bởi một vũ trụ mênh mông, còn có các loại khe nứt thời không vỡ vụn.
Khí hỗn độn xung quanh, rất nhiều đại lục bị tàn phá giống như mảnh vỡ nhanh chóng bay qua trong vũ trụ, bị sức mạnh khủng bố đánh tan rã, khắp nơi đều là cảnh tượng đại chiến thảm liệt.
Lăng Ngọc Linh, Bạch Cốt Tổ Vương, Hồn Nguyên Quân, Sở Hằng cùng với rất nhiều cao tầng Phạt Thiên Minh đều tề tựu ở đây, ngoài ra còn có chúa tể cấm khu như Mộ Phù Quang, Đồng Tiên cũng có mặt.
“Trong khoảng thời gian này, Chính Nhất Minh xuất hiện một cường giả thần bí. Rất nhiều tồn tại Tổ Đạo cảnh của chúng ta đều lần lượt bị hắn đánh bại, thậm chí còn có người suýt bỏ mình…”
“Ta hoài nghi cường giả bí ẩn kia có liên quan đến người giật dây Chính Nhất Minh. Tồn tại Tổ Đạo cảnh giao thủ ngay cả dung mạo của hắn cũng chưa từng thấy qua, chỉ biết hắn mặc một chiếc áo bào trắng, thân hình mờ mịt vô tung, thực lực thâm bất khả trắc.”
“Địa giới mà tên cường giả thần bí đó ẩn hiện, đại quân bên ta tan tác, không phải đối thủ. Nếu không ngăn cản, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc tiếp theo.”
Bạch Cốt Tổ Vương mặc áo bào đen, dung nhan tiều tụy, hốc mắt lõm xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn qua cuộc đại chiến trước mặt. Tiếng la giết trùng thiên trên chiến trường.
“Việc này ta cũng đã nghe thấy. Thực lực của tên cường giả áo bào trắng thần bí kia vượt qua tồn tại Tổ Đạo cảnh, chúng ta chỉ sợ không phải đối thủ.”
Sở Hằng trầm giọng nói.
Trong trận đại chiến chém giết này, tồn tại Tổ Đạo cảnh đã có thể chi phối kết cục. Hiện tại, so sánh giữa Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh, bên nào có tồn tại Tổ Đạo cảnh nhiều hơn thì bên đó ăn.
Bây giờ, một tồn tại thực lực còn vượt qua cả Tổ Đạo cảnh đột nhiên xuất hiện, điều này khiến cho trên dưới cao tầng Phạt Thiên Minh phải chú ý.
Đương nhiên, chú ý chứ không phải kiêng kỵ. Dù sao, cao tầng của Phạt Thiên Minh đều biết minh chủ cường đại và thâm bất khả trắc đến cỡ nào. Vị tồn tại thần bí kia chưa đủ kinh động Cố Trường Ca.
“Ngọc Linh tiền bối, nếu không thì chúng ta mời mấy tồn tại kia ra tay, thăm dò cường giả áo bào trắng thần bí kia một chút?”
Một nhân vật cao tầng của Phạt Thiên Minh nhịn không được quay sang nói với Lăng Ngọc Linh.
Đám chúa tể cấm khu như Mộ Phù Quang, Đồng Tiên rất ít khi ra tay, nhưng rất nhiều cao tầng của Phạt Thiên Minh đều biết bọn họ rất cường đại, tồn tại Tổ Đạo cảnh bình thường không phải đối thủ của bọn họ.
Nhưng Lăng Ngọc Linh lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời này. Mái tóc nàng bay trong gió, gương mặt hoàn mỹ không hề có cảm xúc chập chờn. Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn địa giới hắc ám vô biên vô ngần bên ngoài thiên khung, dường như đang rơi vào hồi ức nào đó. Hết chương 3481.



Bạn cần đăng nhập để bình luận