Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1407: Chờ tới hết rồi hốt gọn một mẻ

Chương 1407: Chờ tới hết rồi hốt gọn một mẻ

“Phụ thân, ta không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là đột nhiên tỉnh lại mà thôi.”

“Giống như hơn hai mươi năm qua đều chỉ như một giấc mộng.”

Lạc Phong cũng không ngờ tới, vào thời điểm này mà Lạc Doanh lại lên tiếng nói với hắn như vậy.

Hắn sửng sốt một chút, sau đó giải thích bằng cái cớ mà vừa rồi mới nghĩ ra.

Đây cũng coi như là lời giải thích cho việc tại sao hắn lại đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Nghe thấy tên đần suốt hai mươi năm qua mở miệng nói chuyện, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có một số người còn cảm thấy không đáng tin.

Chỉ là làm sao thằng ngốc của trước kia có thể nói ra được những lời như vậy.

“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

Vào thời diểm này, đám người Lạc tộc lại không hề nghi ngờ về lời giải thích của Lạc Phong, ai nấy đều mừng rỡ kích động nói.

“Không ngờ cái tên Lạc Phong kia đột nhiên tỉnh táo, chẳng qua tỉnh lại thì có thể thay đổi được điều gì.”

Lúc này Yến Minh cũng có chút sững sờ, hắn ta không ngờ Lạc Phong làm tên ngốc hơn hai mươi năm vậy mà hôm nay lại có thể hồi phục.

Tuy nhiên dù cho hắn có khôi phục thành người bình thường thì có tác dụng gì?

Nụ cười lạnh trên mặt Yến Minh càng rõ hơn, hắn ta phân phó với người sau lưng: “Mang Lạc Doanh cô nương đi, để ta xem hôm nay ai dám ngăn cản.”

“Rõ, thưa thiếu chủ!”

Mấy người phía sau Yến Minh nghe thấy vậy thì càng không dám chậm trễ, bọn họ lập tức đi về phía Lạc Doanh, muốn bắt nàng đi.

“Từ đã!”

Thấy cảnh tượng này, lãnh ý trong mắt Lạc Phong càng sâu hơn, bỗng nhiên hắn đứng dậy ngăn cản đám người trước mặt.

“Lạc Phong, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi dám ngăn cản ta?”

Yến Minh sầm mặt nói, hắn ta không nghĩ tới Lạc Phong lại không biết thức thời như vậy.

“Lạc Doanh còn có hôn ước với ta, tại sao ngươi lại đoạt người trong lòng ta, có thể nói đạo lý hay không hả?”

Ánh mắt Lạc Phong quét qua Yến Minh một lượt, thần sắc bình thường, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Cố Trường Ca.

Trực giác nói cho hắn biết, chuyện cướp tân nương hôm nay chắc chắn có liên quan đến Cố Trường Ca.

Yến Minh cũng chỉ là nghe chỉ thị của tên đó mà thôi.

Cho nên câu này là hắn đang nói cho Cố Trường Ca nghe.

Tuy nhiên, Cố Trường Ca lại chỉ mỉm cười hờ hững, không để ý đến Lạc Phong.

Yến Minh thì lại cười lạnh nói: “Bớt nói nhảm, hôm nay ta muốn mang Lạc Doanh đi, ngươi cấm được ta sao?”

Cái thái độ kia, phách lối số hai không ai nhận số một.

Chẳng qua mọi người ở đây đều không dám ho he gì.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, bây giờ sau lưng Yến Minh có Cố Trường Ca làm chỗ dựa, chớ nói chi thân phận của hắn ta cũng là thiếu chủ của Xích Nam thành.

“Thật đúng là khinh người quá đáng, đây là lần đầu tiên ta được thấy loại hành vi như này.”

Trong mắt Lạc Phong lóe lên lãnh ý, tiếp đó thản nhiên nói: “Chẳng qua hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám mang Lạc Doanh đi, vậy thì ngươi có tin ngày mai gia tộc phía sau ngươi cũng không bảo vệ được ngươi hay không?”

Lời nói của Lạc Phong rất bình thản, nhưng trong nháy mắt khi nó vang lên lại làm cho tất cả mọi người có mặt đều chấn động không thôi.

Nhất là đám người của Lạc tộc, da đầu tê dại, ngơ nhác nhìn Lạc Phong.

Bọn họ cảm thấy có phải Lạc Phong vẫn chưa khôi phục tỉnh táo hay không, sao hắn lại có thể nói ra lời như vậy.

Ngay cả Yến tộc cũng không bảo vệ được Yến Minh?

Khẩu khí lớn thật đó, nhưng bọn họ không tin tưởng. Bọn họ cảm thấy Lạc Phong vẫn khùng khùng điên điên, vẫn chưa tỉnh lại.

Chỉ là Lạc Doanh lại có loại tin tưởng khó có thể diễn tả bằng lời đối với lời nói của Lạc Phong, trong đôi mắt của nàng lấp lóe ánh sáng khác thường.

So với cái tên Lạc Phong cả người ngây dại của trước kia, thì Lạc Phong hôm nay vừa tự tin mà lại trầm ổn, cả người lộ ra một cỗ khí chất bất phàm, xử lý tình huống mà không hề sợ hãi, trời sập cũng sẽ không hoang mang.

Chính vì loại khí chất này mà khiến cho nàng đột nhiên có cảm giác an toàn.

“Khẩu khí thật lớn, một thiếu chủ của Lạc tộc nho nhỏ mà cũng dám nói lời ngông cuồng ư?”

“Ngươi có biết chữ chết viết như nào không?”

Yến Minh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, bị cái tên Lạc Phong này khiêu khích khiến sắc mặt trở nên tối tăm, thấp thoáng lãnh ý.

“Hi vọng đến lúc đó ngươi và vị công tử phía sau ngươi kia sẽ không hối hận.”

Lạc Phong lãnh đạm nhìn liếc nhìn hắn ta, giờ đây trong lòng vẫn đang suy đoán lai lịch của Cố Trường Ca.

Tuy nhiên cho dù lai lịch của Cố Trường Ca có lớn thế nào đi nữa, thì có thể to hơn Phong Tổ, tổ tiên của Bát Hoang Thập Vực là hắn sao?

Bây giờ chỉ cần hắn lấy tâm thần thôi động tiên đạo ấn ký ở trong thần hồn, sau đó liên hệ với thủ hạ khi xưa thì bọn họ chắc chắn sẽ chạy nhanh đến đây, đến để bái kiến vị chủ nhân này.

Phải biết rằng vô số năm qua, tứ đại thủ hạ của hắn khi xưa đã sớm xây dựng lên những thế lực lớn ở Bát Hoang Thập Vực.

Chỉ là một thiếu chủ của Xích Nam thành thì có thể tạo nên sóng gió gì?

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người ngây dại một lần nữa, Lạc Phong nói như vậy, chẳng lẽ không sợ sau này sẽ bị Yến tộc trả thù hay sao?

Đám người Lạc tộc còn đang mừng rỡ vì Lạc Phong khôi phục sự tỉnh táo, nhưng lúc này vẻ mặt lại có chút cương cứng.

Thậm chí bây giờ bọn họ càng hi vọng Lạc Phong vẫn ngây ngốc như trước, bởi vì hắn nói như vậy chẳng khác nào là muốn đắc tội toàn bộ Yến tộc?

“Chẳng lẽ Lạc Phong còn có thân phận khác…” Lạc Doanh tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đột nhiên có chút kinh ngạc.

“Đột nhiên lại có mùi vị kia…”

Cố Trường Ca hơi nhíu mày, trên mặt nở nụ cười. Hắn cảm thấy Lạc Phong rất giống với vị Chiến Tiên mà lúc trước hắn gặp ở Thiên Lan giới.

Tất nhiên Lạc Phong có niềm tin như vậy chắc chắn là do có hậu chiêu lưu lại vẫn luôn giữ đến bây giờ.

Lại là hậu chiêu, lại mang theo khí vận của toàn bộ Bát Hoang Thập Vực, Cố Trường Ca suy đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy chắc chắn có liên quan đến tứ đại Chiến Thần nhất tộc kia.

Nếu đã như thế, thì cứ để cả đám tập hợp đông đủ rồi xử lý cả lũ.

Hết chương 1407.
Bạn cần đăng nhập để bình luận