Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3486. Rừng Loạn Thi



Chương 3486. Rừng Loạn Thi




Âm Xuyên cổ vực, Tây Lăng Châu, rừng Loạn Thi.
Giữa những ngọn núi cao và hùng vĩ, những cây cổ thụ cao chót vót, sơn nhạc nguy nga, chướng khí tràn ngập, một thương đội chất đầy hàng hóa đang tiến lên.
Một con quái vật hung dữ có hình dạng như một ngọn đồi, trên người quấn đầy xiềng xích và phù văn cõng tất cả hàng hóa của thương đội đi trên đường, vô cùng cẩn thận.
Nơi này chính là hung địa nổi danh Tây Lăng Châu, nguy cơ trùng trùng, chướng khí nồng đậm tràn ngập các phương thiên khung, che giấu ánh mắt và linh thức.
Người tu hành và sinh linh không thể bay ngang qua bầu trời, dẫn đến nơi này trở thành con đường duy nhất qua lại giữa các châu.
“Cô nãi nãi, người đừng làm khó chúng ta. Muốn thông qua thương lộ này, không có tồn tại thực lực Tiên Vương cảnh tọa trấn, chúng ta đi chẳng khác nào chịu chết.”
“Lão gia, ta còn có mẹ già chín mươi cùng đứa nhỏ đang chờ cơm, nếu như chết ở chỗ này, sẽ không có người phụng dưỡng bọn họ.”
Một lão đầu gầy gò trông mong nhìn một thiếu nữ mặc váy đỏ, nước da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú thuần khiết, giữa hai hàng lông mày có điểm hoa đào, thiếu chút nữa quỳ xuống đất cầu xin.
Nhưng gương mặt thiếu nữ váy đỏ vẫn không chút biểu cảm, mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin của lão đầu gầy còm, bình chân như vại ngồi ở đó.
“Ta chỉ bảo các ngươi hộ tống một chút mà thôi, cũng không phải muốn cái mạng già của ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Thiếu nữ váy đỏ không mặn không nhạt liếc mắt nhìn ông, hoàn toàn không để ý đến ông lão gầy còm đang cầu tình: “Hơn nữa, không phải còn có ta ở đây sao? Rừng Loạn Thi đáng sợ đến nỗi có thể ăn thịt các ngươi à?”
Trong lời nói chỉ toàn là sự lơ đễnh.
Lão đầu gầy còm cất tiếng thở dài buồn bã, vẻ mặt đầy u sầu: “Cô nãi nãi, tiểu lão nhân ta chỉ hộ tống những món hàng đơn giản chỉ để kiếm cơm. Hàng hóa của ngươi lần này, cho dù đổi thành các đại tông phái, đạo thống cổ lão cũng không nhất định dám đưa.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta không khỏi đưa mắt nhìn về phía thương đội. Chiếc xe được bọc vải đen kín mít, bánh xe lăn qua lăn lại trên đá, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng dây xích va chạm giòn giã. Trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy bên trong chiếc xe ngựa truyền ra tiếng gầm nhẹ không giống người.
Ngoại trừ ông ra, toàn bộ thương đội không ai biết bên trong chiếc xe ngựa được bọc vải đen rốt cuộc chứa cái gì.
Những người còn lại của thương đội cũng không dám đến gần xe ngựa, cách một khoảng cách cũng có thể cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh thấu xương, giống như từ cửu u chi địa quét đến, băng hàn thấu xương.
Trên đường áp giải, những thành trì chỉ đi ngang qua đều bị một số người tu hành không rõ lai lịch tập sát. Đám người tu hành đó muốn cướp hoặc tiêu hủy “hàng hóa” đó đi.
Ông ta chỉ là người phụ trách thương đội bình thường, ngày thường chỉ hộ tống một số hàng hóa đơn giản, hoàn toàn không nghĩ đến lại bị cuốn vào sự kiện đáng sợ như vậy.
Mầy ngày qua, ngày nào ông ta cũng đều sợ hãi, sợ bị người tu hành thần bí tập sát.
“Ngươi chỉ cần giúp ta đưa đồ vật đến Âm Xuyên cổ vực. Đến lúc đó thù lao sẽ không thiếu ngươi. Đừng nói đời này, cho dù kiếp sau của ngươi cũng ăn uống không lo. Cho dù gặp phải nguy hiểm, không phải còn có ta sao? Đây chính là vụ mua bán một vốn bốn lời, ngươi có cái gì cần phải lo lắng nữa chứ?”
Gương mặt thiếu nữ váy đỏ tinh xảo, mũi nhỏ và thẳng, đôi môi đỏ oánh nhuận sáng bóng như cánh hoa, giúp cho nụ cười trở nên ngọt ngào.
Mặc dù là như vậy, nhưng lão đầu gầy còm vẫn ưu sầu, tràn ngập lo lắng, không dám có bất kỳ thư giãn.
Ngay từ đầu ông ta cũng không nghĩ đến hàng hóa hộ tống lần này lại là thứ đó.
Theo lý, tại sao loại đồ vật đó lại xuất hiện ở đây? Nếu là ngày bình thường, ai dám trêu chọc.
Thiếu nữ váy đỏ không tiếp tục quan tâm lão đầu gầy còm đang lo lắng, quay người chui vào trong xe ngựa.
Bàn tay tinh xảo của nàng vươn ra, quang hoa lấp lóe bên trên. Một lò luyện thần bí xuất hiện, bên trong tràn ngập vận khí, thần huy xen lẫn, còn có tinh thể ấn ký cổ lão ngưng tụ, vô cùng huyền diệu.
“Lần lịch luyện này thu hoạch không tầm thường. Lò luyện khí vận cũng đã ngưng tụ không ít kết tinh khí vận, đủ cho ta tu hành kế tiếp.”
“Hơn nữa ta còn có phát hiện ngoài ý muốn.”
Ánh mắt thiếu nữ váy đỏ trở nên trầm tĩnh, ngọc thủ vung lên. Một bình chướng cấm chế được thiết lập, sau đó nàng ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên. Lò luyện thần bí chìm nổi trước mặt nàng, từng sợ khí vận sương mù theo nàng hít thở mà vờn quanh.
Lúc này, phía sau cùng của thương đội, một chiếc xe ngựa màu đen đơn sơ cũng đang đi cùng thương đội.
Thương đội bôn ba bốn phía thường có cường giả tọa trấn, cũng trở thành đối tượng của rất nhiều đội ngũ cỡ nhỏ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có thù lao nhất định.
Điều khiển xe ngựa màu đen chính là một nam nhân xanh xao vàng vọt, quần áo mộc mạc, gương mặt đoan chính. Trên xe ngựa có tổng cộng bốn nữ nhân.
Nữ nhân dẫn đầu tư thái thướt tha, đầu đội mũ rộng vành nhưng bên trên gương mặt có ấn ký màu xanh đen chiếm gần hết hai bên má, nhìn qua có chút dọa người. Ba nữ nhân còn lại đều ăn mặc theo kiểu thị nữ, tư sắc bình thường. Hết chương 3486.



Bạn cần đăng nhập để bình luận