Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2099: Ta cũng có một kiện binh khí như thế

Chương 2099: Ta cũng có một kiện binh khí như thế

Sau khi trở thành Tiên Vương, Minh Vương lại dùng tất cả những biện pháp muốn tạo lại kiện hung binh mà hắn đã chứng kiến lúc ấy. Sau nhiều lần thất bại thì rốt cuộc cũng tế luyện ra kiện hàng nhái này.

Tuy Minh Vương biết đây chỉ là hàng nhái, kém xa một tia hình thức ban đầu đã được chứng kiến trước kia.

Nhưng đối với hắn mà nói thì như vậy đã đủ rồi, đủ để hắn tung hoành giữa các Tiên Vương, lưu danh hiển hách, người người kính sợ.

Mà nghe được lời này, đám người Thanh Minh Tiên Vương và Khôn Huyền Tiên Vương cũng ngây ngẩn, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Trước kia bọn hắn cũng thật không ngờ tới binh khí của Minh Vương còn có lai lịch này, tuy rằng chỉ là một kiện binh khí phỏng chế lại nhưng lại khiến Tiên Vương biến sắc.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là có liên quan tới Cấm Kỵ, thậm chí còn liên quan tới hai kiện bảo bình của Cố Trường Ca, chính là hàng nhái của vật Cấm Kỵ.

“Ta lại nhận ra được.”

Trong lòng Cố Trường Ca suy tư, nhẹ nhàng cười.

“Nhưng là ai nói cho ngươi hai kiện bảo bình trong tay ta là hàng hàng phỏng chế lại?”

“Không phải là hàng phỏng chế lại?”

Minh Vương, Khôn Huyền Tiên Vương và Thanh Minh Tiên Vương nghe vậy đều ngẩn ra, chau mày, cũng không tin tưởng lời này của Cố Trường Ca.

Nếu không phải hàng phỏng chế lại thì sao có được uy thế thôn thiên lập địa như thế, không có thứ gì có thể chống đỡ lại được loại lực thôn phệ này.

Thậm chí ngay cả là thời gian và không gian xung quanh cũng bắt đầu tiêu tán.

“Nếu không phải hàng phỏng chế lại, vậy sao ngươi lại có được hai kiện bảo bình này?”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Minh Vương chau mày, bàn tay lớn chấn động một cái, đại kích rạch phá trời cao rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Trước kia, hắn vẫn còn như một lão giả đã xế chiều nhưng đột nhiên hơi thở lại biến đổi, giống như sát thần ở vạn cổ trước, sát khí xuyên thủng thiên khung như muốn xé rách mảnh vũ trụ này.

Con dân của vô số nước khác quỳ phục trên mặt đất hướng hắn dập đầu cúng bái, vô cùng sùng kính.

Đám người Khôn Huyền Tiên Vương và Thanh Minh Tiên Vương tản ra xung quanh tránh bản thân bị dư ba trong kích kia của Minh Vương quét trúng.

Ngay cả là bọn hắn thì cũng vô cùng kiêng kị kiện hung binh này, lo lắng bị lan tới.

“Hàng phỏng chế lại?”

Cố Trường Ca cười nhạt, cũng không giải thích.

Ngay sau đó, chỉ thấy hai kiện bảo bình lơ lửng trong không gian hư vô rắc một tiếng vỡ tan, sau đó biến thành một vầng mặt trời màu đen tỏa ra khắp vũ tụ bát hoang.

Đây là một mảnh đại đạo phù văn màu đen tựa như thiên hà vỡ đê chậm rãi ầm một tiếng bộc phát ra uy thế khủng bố.

Tất cả các tinh vực đều chấn động, dường như đang bị năng lượng đáng sợ nào đó bắn vào, căn bản không ngăn cản được.

Rất nhiều chân tiên tu vi cường đại còn run sợ quỳ xuống, thần hồn như bị xé rách chứ đừng nói là sinh linh bình thường.

“Đây không phải là binh khí, là đại đạo phù văn?”

Đám người Minh Vương, Khôn Huyền Tiên Vương và Thanh Minh Tiên Vương phản ứng lại trước tiên, sắc mặt đại biến, tất nhiên nhìn ra được đây là bảo bình được tạo ra từ đại đạo phù văn.

Ngay từ lúc ban đầu, bọn hắn đều cho rằng đây là hàng phỏng chế lại. Trước đó bọn hắn đều nhìn lầm rồi, thế nhưng lại xem loại bảo thuật này là một kiện binh khí.

Sau khi phản ứng lại, vẻ mặt của bọn hắn đều xảy ra biến hóa cực lớn, khiếp sợ, khó mà tin được.

Nhất là Minh Vương, vừa nãy hắn đánh một kích ra đủ để xé rách cả một vũ trụ, thế mà lại bổ ra một biển đen.

Bây giờ lại nói với hắn đại đạo bảo bình này lại được ngưng tự bằng bảo thuật, cũng không phải binh khí thực sự?

“Không thể nào, sao ngươi làm được chứ, chẳng lẽ ngươi thực sự từng tiếp xúc vật kia…”

Gương mặt Minh Vương biến hóa kịch liệt rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lại nóng rực. Đối với hắn mà nói, việc mà cả đời này muốn làm nhất tất nhiên là tiếp xúc được vật Cấm Kỵ kia, tỉ mỉ quan sát nó khiến sự miêu tả hình thức ban đầu của hắn càng chân thực hơn.

Nếu Cố Trường Ca từng tiếp xúc với vật kia thì có biết cô đọng bảo bình thông qua bảo thuật cũng không kỳ lạ.

“Quả thực ta từng tiếp xúc.”

Cố Trường Ca khẽ cười nói.

“Hơn nữa còn rất trùng hợp, ta cũng có một kiện binh khí giống với kiện trong tay ngươi.”

“Cái gì…”

Minh Vương nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó ánh mắt lại trợn to, tràn ngập sự kinh hoảng và không thể tin được.

Ầm!

Khí tức hung lệ tràn ngập ra khắp thiên khung, có ô quang hiện lên, một thanh đại kích đen ngòm lãnh u xuất hiện trong tay Cố Trường Ca.

Hắn chỉ xéo về phía Nam bầu trời, khẽ chém một cái, lưỡi kích rên khẽ rồi kéo đại đạo sụp đổ theo.

Cả thiên khung bị xé toạc như xé một mảnh giấy, một cái khe không nhìn thấy được điểm cuối xuất hiện giống như thông đạo ra bên ngoài.

Thanh âm này giống như là vạn cổ vỡ vụn, chư thiên tan vỡ xẹt qua vũ trụ và dòng sông thời gian, bất luận là vết tích và đạo pháo gì cũng bị trừ khử hóa thành bột mịn.

Minh Vương trợn trừng mắt, trong lòng không dám tin, hoảng sợ tới tột độ. Sao có thể chứ?

Vào giờ khắc này, đột nhiên hắn nhớ tới khi ở Cấm Kỵ kỷ nguyên, kích quang xẹt qua chư thiên vạn giới kia cũng lớn và khủng bố như vậy, hết thảy đều tuyệt diệt và đứt gãy.

“Đây… Đây… Đây…”

Thanh âm hắn phát run, cả người run rẩy bị nỗi sợ hãi cắn nuốt lấy khiến hai chân hắn nhũn ra.

“Ngươi nói xem, binh khí trong tay ta có phải là hàng phỏng chế lại không?”

Mặc dù Cố Trường Ca đang mỉm cười nhẹ nhàng nhưng sâu trong ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, không có bất kì dao động cảm xúc nào.

Hết chương 2099.
Bạn cần đăng nhập để bình luận