Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 322: Lại đóng kịch

Chương 322: Lại đóng kịch

"Chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự của Cố Trường Ca, làm Tiên Cổ các tộc chạm đến ranh giới cuối cùng, sau đó vừa vặn có cái cớ giết chết bọn hắn."

Một bên khác cuối cùng Cố Tiên Nhi cũng giải quyết xong địch thủ.

Nhìn thấy lúc Cố Trường Ca xuất thủ, nàng kỳ thực liền đã đoán được.

Nàng từng gặp Cố Trường Ca thi triển một môn kiếm quyết cường hoành.

Môn kiếm quyết kia, dính đến quy tắc chi lực, vừa rồi Cố Trường Ca tuyệt đối có thể cứu được không ít thiên kiêu.

Chỉ bất quá Cố Trường Ca không có làm như thế.

Điều này đã giải thích rõ vấn đề.

"Thánh khí khôi phục, gia hỏa này điên rồi…"

Bọn người Hắc Nhan Ngọc ở phía xa, đứng giữa mây đen cuồn cuộn, biểu tình biến hóa rất nhiều, không nghĩ tới Vũ Tĩnh còn làm ra chuyện như vậy.

Ngay từ đầu bọn hắn coi là nàng dùng Thánh khí để chấn nhiếp.

Kết quả vậy mà dùng để trấn sát Cố Trường Ca?

"Chuyện này không thể cứu vãn được nữa, hôm nay nếu như Cố Trường Ca không chết, chỉ sợ toàn bộ Tiên Cổ đại lục đều phải loạn…"

"Nhìn ra được, tâm cơ của Cố Trường Ca rất sâu, rất là đáng sợ, hắn tựa hồ đang vô tình hay cố ý kích động các thiên kiêu khác, mục tiêu tựa hồ là toàn bộ Tiên Cổ tộc đàn."

Thiên kiêu của Cổ Đằng Xà nhất tộc mở miệng nói, trong hai mắt hẹp dài, hiện lên tinh mang.

Hắn nhìn chằm chằm hư ảnh Thánh khí kinh khủng ở nơi xa kia, trong lòng lạnh xuống.

"Cố Trường Ca hắn thật là có toan tính này sao? Xem ra, hắn đang thôi động môn bí pháp kia, cưỡng ép để thân thể khôi phục đỉnh phong."

"Vả lại Cố Trường Ca hắn hẳn là chắc chắn có thể ứng đối được Thánh khí của Vũ Tĩnh, nếu không phải vậy thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy "

Hắn vẫn còn tiếp tục phân tích nói.

Bất quá những lời này của hắn, làm không ít thiên kiêu nhíu mày, cảm thấy khả năng không cao.

Bản thân Cố Trường Ca đã bị trọng thương, bây giờ còn dùng bí pháp, cưỡng ép để tu vi tăng lên đến đỉnh phong.

Hắn có thể kiên trì bao lâu?

Ngoài ra, đối mặt thần uy của một tôn Thánh khí, Cố Trường Ca hắn ứng đối ra sao?

"Vì sao ta luôn cảm giác là lạ, Cố Trường Ca người này, cho người ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm… Đối mặt hắn vậy mà để cho ta có chút hoảng sợ…"

Hắc Nhan Ngọc tự lẩm bẩm trong lòng.

Nàng không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không.

Nhưng khi nhìn Cố Trường Ca, luôn có loại cảm giác sợ hãi này từ sâu trong linh hồn.

Cảm giác này, trước đây chưa từng có.

Phảng phất Cố Trường Ca có thể quyết định sinh tử của nàng trong một ý niệm.

Sau đó, Hắc Nhan Ngọc lắc đầu, ném cái ý nghĩ khó có thể xảy ra này ra khỏi thức hải.

Trước đó, nàng chưa từng gặp Cố Trường Ca, thế nào lại sinh ra loại cảm giác này?

Cái này nhất định là do nàng quá cảnh giác, kiêng kị Cố Trường Ca mà thôi.

"Bỏ mặc Cố Trường Ca chết hay không, kỳ thực sự tình đã không có kết cục tốt đẹp gì, chỉ sợ từ hôm nay trở đi liền phải cân nhắc tương lai của cả một tộc quần." Tại thời điểm mà Vũ Tĩnh vận dụng Thánh khí, Hắc Nhan Ngọc liền nghĩ đến việc này.

Đoán chừng Vũ Tĩnh cũng sẽ không nghĩ tới sự việc trở nên khó giải quyết như vậy.

Chủ yếu nhất là, nàng đánh giá thấp địa vị bây giờ của Cố Trường Ca ở trong lòng một đám thế hệ trẻ tuổi.

Cuối cùng thì Vũ Tĩnh cũng vận dụng Thánh khí, chứng minh được một phần là do, kể cả khi Cố Trường Ca đang bị trọng thương, thì vẫn cường đại một cách khó tin.

"Trận chiến bên kia kết thúc rồi à? Ngay cả hư ảnh của Thánh khí mà Vũ Tĩnh thôi động cũng không thấy đâu…"

Hắc Nhan Ngọc sững sờ, nhìn về phía trận giao chiến cuối cùng kia giữa Cố Trường Ca và Vũ Tĩnh.

Càng nhìn lông mày của nàng càng nhăn lại, sau đó cả người nàng cũng có chút ngây dại, thậm chí cảm thấy khó tin nổi.

"Vũ Tĩnh thúc giục cả Thánh khí, vậy mà lại chết ư?"

Giờ khắc này, không chỉ là Hắc Nhan Ngọc.

Kể cả các tuổi trẻ chí tôn, Tiên Cổ sinh linh khác đều kinh hãi, con mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi.

Bọn hắn thật không nghĩ tới khí tức của Vũ Tĩnh, cuối cùng vậy mà biến mất không thấy gì nữa.

"Vũ Tĩnh vậy mà chết… dù cho Cố Trường Ca đang trọng thương, cũng mạnh tới mức này sao?"

"Thức tỉnh cả Thánh khí, vậy mà cũng không giết được hắn? Cố Trường Ca tuyệt đối có một kiện Thánh khí làm át chủ bài..."

"Hắn ẩn tàng quá sâu!"

Thần hồn của bọn hắn phát run, khuôn mặt sợ hãi.

Những tộc nhân khác của Vũ Nhân tộc, càng trừng to mắt, hóa đá ngây người tại chỗ.

Đả kích này là đối với bọn hắn mà nói là quá lớn.

Vũ Tĩnh chính là thiên tài ưu tú nhất của Vũ Nhân nhất tộc, tu vi Hư Thần cảnh trung kỳ, cùng thế hệ hiếm có người địch lại.

Bây giờ cầm Thánh khí trong tay, đối phó với Cố Trường Ca, một người bị trọng thương, còn nhờ vào bí pháp tăng lên tu vi, cuối cùng lại bị đánh chết?

Đầu óc của bọn hắn đều như đang nằm mộng.

Oanh!

Ánh lửa cuồn cuộn, chìm nổi giữa không trung, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy gì, thánh uy kinh khủng, cũng đang thu lại.

Một vòng Thánh khí kia tựa như Thiên Hỏa Đại Nhật, đang nhanh chóng rơi xuống, nện xuống ở giữa ngọn núi.

Bên trong bụi bặm đầy trời, khuôn mặt của Cố Trường Ca bình tĩnh ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, nhưng giờ phút này ai cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ tiều tụy hiện tại của hắn.

Đây là trạng thái mà tinh huyết đều đã thâm hụt.

“Mặt trắng như tờ giấy” cũng khó có thể hình dung sắc mặt bây giờ của hắn.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng làm cho tất cả mọi người rung động và khâm phục.

Thậm chí không ít một đời trẻ tuổi còn cuồng nhiệt không thôi, nhịn không được gầm nhẹ nói, "Quá mạnh, Trường Ca thiếu chủ quả thực là vô địch."

"Tiên Cổ các tộc khinh người quá đáng lại như thế nào? Dù Trường Ca thiếu chủ ở trạng thái này, cũng có thể trấn áp hết thảy kẻ địch!"

"Dù sao cũng là trẻ tuổi cấm kỵ a!"

Cảnh tượng này, làm cho rất nhiều người sôi trào nhiệt huyết.

"Chủ nhân!"

"Bảo hộ chủ nhân!"

Nhất thời, khắp nơi trên thiên địa có từng đạo thần hồng chạy đến, đều là tùy tùng của Cố Trường Ca, rơi xuống gần hắn và bảo vệ hắn.

Hết chương 322.
Bạn cần đăng nhập để bình luận