Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1190: Thu hoạch

Chương 1190: Thu hoạch

“Cố Trường Ca sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Tất cả là ngươi trong bóng tối hại ta à?”

Người Tần Vô Nhai căm hận nhất, nếu Cố Trường Ca đứng thứ hai, tuyệt đối không có người có thể đứng nhất.

Hắn cắn chặt răng, hận ý ngút trời, không cách nào duy trì bộ dáng tỉnh táo trầm ổn ngày thường.

Bởi vì căn bản hắn không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ xuất hiện ở nơi đây, cũng không nghĩ tới Đường Uyển lại nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Cảnh tượng sư đệ Tử Dương Thiên Quân chết thảm trên tay hắn, còn hiện rõ ở trước mắt, làm Tần Vô Nhai khó mà quên.

Mà kẻ thù lớn nhất lại chủ động hiện thân, làm cho hắn hận không thể bùng phát, muốn chém giết người kia.

“Tần Vô Nhai, chúng ta lại gặp mặt.”

“Lần trước để ngươi chạy trốn, ngươi không nhớ lâu, bây giờ không thể trách ta.”

Cố Trường Ca mỉm cười ấm áp, dừng lại trước mặt hắn, hứng thú mà quan sát hắn, vẻ mặt như nhìn côn trùng đang giãy dụa trước khi chết.

“Cố Trường Ca ngươi hèn hạ vô sỉ.”

“Mưu tính ta như thế, lại là nhân vật thủ lĩnh Thượng giới bây giờ.”

Sau lưng Tần Vô Nhai run lên, không nhịn được tức giận, miệng mắng to, trong ánh mắt đều là hận thù, tức giận.

Trong mắt Cố Trường Ca, cả người hắn như muốn nổ tung, nhất là hiện tại còn bị người ta hạ độc, khó mà thi triển thực lực chân chính.

Mà thực lực của nam nhân kia, rõ ràng khủng bố hơn trước rất nhiều, mênh mông như biển sâu, làm cho hắn run rẩy.

“Có biết bây giờ ngươi mang đến cho ta cảm giác gì không, giống như sâu bọ chết chìm, tùy thời có thể vì nước bọt của một con cá mà chết chìm hay không?”

Cố Trường Ca không thèm để ý hắn đang mắng to, trên mặt vẫn mang nụ cười vân đạm phong kinh như cũ.

“Thật ra thì ta càng tò mò hơn, lấy năng lực của ngươi, như thế nào lại có thể sống nhiều năm như vậy ở Cửu Thiên, sống tạm ở khu vực biên giới hay ta đã đánh giá cao về ngươi?”

“Ngươi.”

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Tần Vô Nhai lại thay đổi, chuyện hắn sống mấy trăm năm ở Cửu Thiên, chính là bí mật lớn nhất của hắn.

Ngoại trừ hắn, thì không có người nào biết.

Mà bây giờ Cố Trường Ca lại nói thẳng ra.

Làm cho da đầu hắn tê rần, như muốn nổ tung vậy, không dám tin.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Giọng của Tần Vô Nhai, ẩn chứa run rẩy với sợ hãi chưa từng có.

Bỗng nhiên hắn biết, vì sao Tử Dương Thiên Quân lại bị trúng chiêu của Cố Trường Ca, hơn nữa Đường Uyển còn biết thân phận kiếp trước của hắn.

“Ta là ai? Điều đấy ngươi không cần biết.”

Trường Ca cười một tiếng, nụ cười rất dịu dàng tự nhiên, nhưng trong đôi mắt không có bất kỳ ưu tư gợn sóng nào, lạnh lùng, thâm thúy.

Thấy điểm khí vận của Tần Vô Nhai rơi xuống điểm thấp nhất, hắn lười nói nhảm nữa, trực tiếp chưởng một chưởng vào người hắn.

Ánh sáng chói lọi, khí tức đáng sợ, tựa như trời cao sụp đổ, nhắm rơi xuống chỗ hắn.

“Cố Trường Ca, ta liều mạng với ngươi!”

Tần Vô Nhai thấy vậy dứt khoát buông tay đánh cược một lần, không để ý đến sống chết.

Hắn gầm thét một tiếng, có ánh sáng màu vàng hiện lên từ sau lưng.

Từng đóa Trật Tự Tỏa Liên, sắc bén như Thiên Đao, chém về phía Cố Trường Ca.

Nhưng còn chưa chạm vào người hắn, thì bị khí tức sau lưng hắn làm nổ tung tóe, căn bản không thể tới gần.

Đồng thời, một chưởng đấy của Cố Trường Ca vô cùng bá đạo, giống như Thiên Đế chi thủ, thần quang lượn lờ, nện xuống từ trên trời, có thể hủy diệt toàn bộ.

Tất cả thủ đoạn chống lại của Tần Vô Nhai, đều tan vỡ trong khoảnh khắc, không cùng một đẳng cấp, không có cơ hội chống lại nào.

Một phút sau, hắn cố nén đau nhức, há miệng phun ra Kim Sắc Pháp Kỳ.

Đây là bảo bối thần bí mà hắn có được ở Cửu Thiên, rất mạnh mẽ, có uy năng kinh khủng.

Kim Sắc Pháp Kỳ đón gió phồng to lên, phía trên dính chút vết máu với mảnh vụn tinh thần, nhanh chóng phóng đại, xuất hiện ở trong bàn tay hắn, bay phất phới, ánh sáng chói lọi, chấn động giữa trời đất.

Trong ban đêm, một màn đấy vô cùng kinh người.

Nhưng lại bị khóa chặt ở trong sân, khó mà truyền ra ngoài, bốn phía có Hỗn Độn sương mù khuếch tán, phong trấn tất cả.

“Ầm!!”

Mí mắt của Tần Vô Nhai suýt rách ra, hai tay nắm cột cờ, lấy sức mạnh lớn nhất của bản thân để vung vẫy, rung động mãnh liệt.

Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, đã có dao động mênh mông tràn ra, trăng sao ảm đạm, Càn Khôn điên đảo, thậm chí thiếu chút nữa bị rách.

Kim Sắc Pháp Kỳ rất đặc thù, không ngừng phất phới, thần uy kinh khủng, chưởng về phía Trường Ca.

Nhưng một khắc sau, nương theo tiếng xoẹt.

Sắc mặt của Cố Trường Ca không có bất kỳ thay đổi nào, một chưởng kia vẫn đang rơi xuống.

Chỉ là từ trên trời cao trấn áp xuống, mang theo khí tức cổ xưa mà rộng lớn, xé bỏ Kim Sắc Pháp Kỳ.

“Làm sao có thể?”

Tần Vô Nhai hoảng sợ, lâm vào đường cùng, Kim Sắc Pháp Kỳ là đồ của Cửu Thiên, vô cùng huyền diệu, làm sao lại bị người nọ xé vụn?

Hắn không dám tin, nhưng dù không tin cũng không có biện pháp nào, đây là sự thật máu me.

Tần Vô Nhai tuyệt vọng, không có bất kỳ biện pháp chống lại nào, căn bản hắn không thể chống lại thực lực của Cố Trường Ca, dù không có trúng độc, ở trạng thái đỉnh phong, cũng giống vậy.

Một khắc sau, một chưởng nọ ầm ầm rơi xuống, hư không sụp đổ, hoàn toàn bao trùm lấy Tần Vô Nhai.

Hắn trực tiếp bị một chưởng vỗ chết, hóa thành một đống máu thịt lộn xộn.

Thần hồn cũng bị Cố Trường Ca nuốt trọn, định xem những ký ức có liên quan tới Cửu Thiên của Tần Vô Nhai.

Về phần nhẫn trữ vật của Tần Vô Nhai, trực tiếp bị hút lấy.

Hắn biết tên kia có không ít thứ tốt, rồi sau đó dùng thần niệm tìm kiếm, lập tức phát hiện ra Ngũ Quang Thập Sắc, các loại ánh sáng chói mắt.

Trừ rất nhiều thần liệu ra, chính là các loại bí bảo, tàn quyển kinh văn, đều đến từ Cửu Thiên, không phải là đồ vật của Thượng giới hiện tại.

Thậm chí hắn còn tìm được thần đan bị phong ấn trong một bình ngọc.

Hắn mở ra nhìn một cái, đan hương tràn ngập, thậm chí có ánh sáng lóa mắt, biến hóa ở hư không, tựa như ngân hà chói sáng.

“Thái Ất Huyền Đan.”

“Bát Quái Dương Hư Đan.”

Sau đó, ống tay áo của hắn cuốn lại, thu vào toàn bộ những thứ đấy, về phần Thiên Đạo bảo rương và điểm khí vận, giá trị thiên mệnh thì chờ thu hoạch, cũng không phải ít.

Hết chương 1190.
Bạn cần đăng nhập để bình luận