Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3507. Quả thật cao tay



Chương 3507. Quả thật cao tay




“Ra!”
Bóng người mặc áo bào trắng quát nhẹ, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lại càng vô tình.
Bốn thanh thần kiếm phát ra tiếng leng leng, từ trong sơn nham xông ra. Vừa mới xuất hiện, toàn bộ vũ trụ giống như bị vô số âm thanh kiếm ngân tràn ngập.
Bốn kiếm hoành không, kiếm ý thấu xương. Tất cả sinh linh và người tu hành chỉ cảm thấy cơ thể của mình như muốn nổ tung, ngay cả linh hồn cũng muốn bị kiếm ý đâm thủng.
Nhất thời, giữa thiên địa, giữa vũ trụ, vô số hư ảnh thần kiếm tung hoành, gào thét, vô cùng vô tận, giống như từ bên trong thời không chém tới, lại giống như từ hư vô bay ra.
Đây mới thực sự là diệt thế chi ý, có thể tru sát hết thảy tiên thần.
Đệ tứ sát trận có Sát Trận Đồ và Tru Tiên Tứ Kiếm tương trợ mới có được thần uy quỷ thần đều sợ. Khi hắn đối phó Lăng Ngọc Linh, hắn cũng chỉ mượn một chút uy năng mà thôi.
“Rốt cuộc tên gia hỏa đó có lai lịch gì? Vì sao ngay cả trận đồ này cũng nằm trong tay của hắn?”
Bên trong đại quân Phạt Thiên Minh, sắc mặt một đám tồn tại cấm khu Mộ Phù Quang đều biến đổi.
Rất nhiều người trong số bọn họ có lai lịch cổ lão, kiến thức kinh người, ngay từ ban đầu đã nhận ra được thủ đoạn của người mặc áo bào trắng thần bí.
Đây chính là đệ tứ sát trận có thể tru tiên tuyệt thần trong truyền thuyết.
“Hơn nữa còn là đệ tứ sát trận hoàn chỉnh có Tru Tiên Tứ Kiếm và Sát Trận Đồ phối hợp.”
“Khó đối phó đây. Xem ra chỉ có minh chủ đích thân ra tay mới có thể đối phó được với tên gia hỏa này.”
Đám người Đổng Tiên cau mày, không muốn đánh lâu. Khi đệ tứ sát trận bao trùm xuống, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị áp chế.
Nghe nói, lai lịch của cổ lai đệ tứ sát trận ngược dòng tìm hiểu, thậm chí còn sinh ra vào thời kỳ Tiên Thiên. Trong rất nhiều thời kỳ ở Thương Mang, nó cũng đã xuất hiện qua một vài lần.
Lần nào nó cũng nhấc lên gió tanh mưa máu vô tận. Cường giả chết dưới đệ tứ sát trận nhiều vô số kể.
Lần trước khi đệ tứ sát trận xuất hiện chính là thời kỳ hạo kiếp Hắc Họa, nằm trong tay một vị tiên hiền.
Bọn họ tin rằng, một khi sát trận xuất hiện thành hình, đừng nói đại quân trước mắt, ngay cả tồn tại Tổ Đạo cảnh cũng sẽ bị giết chết, bị giảo sát tại đây.
“Lui đi, lai lịch của tên gia hỏa áo trắng kia rất cổ quái. Cho dù chúng ta ra tay cũng không nhất định có thể phá được trận này, rất có thể còn gặp chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, bên trong Chính Nhất Minh còn rất nhiều tồn tại chưa từng ra tay, bọn họ đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Trừ phi minh chủ đích thân ra tay, nhưng cũng không biết hắn có đang chú ý trận chiến này hay không?”
Đổng Tiên thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Tồn tại trong cấm khu như bọn họ đã từng có lúc nào phải biệt khuất qua như thế, nhưng sau khi xuất thế, bọn họ liên tục bị đả kích.
Nước Thương Mang quả thật đáng sợ.
Sau khi nghe được đám người Đổng Tiên truyền âm, đám người Trọc Phong Tà, Hồn Nguyên Quân, Sở Hằng đều trở nên ngưng trọng.
Sau khi Lăng Ngọc Linh mất tích, trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể trông cậy vào mấy vị tồn tại cấm khu, nhưng ngay cả bọn họ còn nói như vậy, đủ để chứng minh sát trận kia đáng sợ và kinh khủng đến cỡ nào.
Kế sách hiện nay, xem ra chỉ có thể rút lui, chờ quyết sách sau đó. “Lui!”
Mặc dù Sở Hằng không cam lòng nhưng lúc này cũng chỉ có thể thổi kèn lệnh ra lệnh đại quân Phạt Thiên Minh rút lui. Chiến thuyền cổ cũng bắt đầu dọc theo lộ tuyến trước đó quay về.
Đồng thời hắn bóp nát một cổ phù trong tay. Cổ phù đó rất đơn giản, chính giữa khắc xuống một chữ Binh, giống như được người ta tiện tay viết xuống.
Sau khi cổ phù được bóp nát, một luồng ánh sáng kinh khủng ngút trời bay lên.
Chữ Binh giống như sống lại, diễn hóa mà đi. Một binh khí đạo tàng không ngừng mở rộng trong hư không. Khí tức mênh mông vô ngần tràn ngập. Ánh sáng hỗn độn khuếch trương bốn phía. Từng món thần binh xuất hiện, có thanh đăng, cổ tháp, thần kính, cán thích, đồng linh, bát quái kính… hình thức ban đầu các loại đạo khí cô đọng, ánh sáng kinh người.
Đám binh khí bay ra, thần uy kinh khủng phóng tới kiếm mang vô cùng vô tận, va chạm với nhau giữa vũ trụ, bắn ra năng lượng vô tận.
Đây là binh phù mà Cố Trường Ca đã ban cho hắn. Lúc mấu chốt, nó sẽ phát huy uy năng khó lường, có thể bảo vệ hắn một mạng.
Tuy nhiên lúc này, Sở Hằng cũng không quan tâm nhiều. Để đại quân có thể bình yên rút lui, hắn đã tế ra binh phù ngăn cản đằng sau.
“Tiền bối…”
“Không thể để bọn họ tùy ý rút đi như vậy.”
Nhìn binh khí đạo tàng tràn ngập một phương, mặc dù không ngừng ảm đạm mơ hồ, thậm chí vỡ ra, nhưng chúng lại có thể chặn được đệ tứ sát trận hạ xuống, khiến vô số cường giả Chính Nhất Minh biến sắc.
Có người đến trước mặt người mặc áo bào trắng thần bí, muốn mời hắn ta ra tay.
“Ta không giữ được bọn họ.”
Nhưng điều khiến cho bọn họ bất ngờ chính là, vị tiền bối mặc áo bào trắng biểu hiện lạnh lùng vừa nãy, lúc này lông mày cau lại, lắc đầu nói.
“Chỉ có thể nói là không hổ danh là minh chủ Phạt Thiên Minh. Thủ đoạn này chính là cố ý sao?”
Hắn ta nhìn về phía binh khí đạo tàng, thở dài nói.
Một đám cường giả Chính Nhất Minh vô cùng kinh ngạc. Đây là ý gì?
Chẳng lẽ minh chủ Phạt Thiên Minh đã ra tay? Ngay cả vị tiền bối lai lịch bí ẩn, thực lực thâm bất khả trắc cũng không dám vọng động? Hết chương 3507.



Bạn cần đăng nhập để bình luận